Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 150 - Chương 150 - Vương Triều Hãn Hải

Chương 150 - Vương Triều Hãn Hải
Chương 150 - Vương Triều Hãn Hải

Chủ yếu là lúc đó Lâm Phong bị hoảng loạn đến choáng váng nên căn bản không kịp phản ứng, vả lại tính cách của hai tên cường giả đi cạnh hắn cũng kiêu ngạo vô cùng, không nói lời nào mà đã xông vào đánh người ta. Nhưng ai có thể nghĩ một nhát kiếm của Diệp Thu lại suýt chút nữa san bằng tất cả bọn hắn.

Nghĩ đến đây mà sắc mặt Lâm Phong trở nên hết sức khó coi. Nếu như bàn về tính cách thì đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân mình không bằng Tiêu Dật.

Đối mặt với nguy hiểm như vậy mà Tiêu Dật vẫn không hoảng loạn rồi còn kịp thời xin tha mạng!

"Hoá ra Diệp chân nhân ưa thích kẻ có hiếu!"

Lâm Phong đột nhiên nhận ra được một điều, khoảng thời gian vừa rồi hắn nghe được không ít lời đồn đại công tử Tiêu gia dường như biến thành người khác. Đối với phụ mẫu và trưởng bối vô cùng hiếu thuận, khiêm tốn chứ không ngang ngược càn rỡ như trước đây.

Đã như vậy sao ta có thể không học theo hắn mà làm một người con hiếu thuận chứ?

Nếu như biểu hiện tốt thì nói không chừng sẽ có một ngày Diệp chân nhân ưng mắt ta!

Lâm Phong cũng không mong đạt được lợi ích gì, chỉ cần có thể làm dịu đi ân oán trước đó là đủ rồi.

Hắn suy tư hồi lâu rồi lập tức vỗ tay nói: "Ta hiểu rồi! Ta cũng muốn làm một người hiếu thuận!"

Nói xong hắn quay người đi về nhà để lại đám người kinh ngạc chưa kịp phản ứng.

Chúng ta không nghe lầm chứ?

Công tử nhà mình cũng hiểu được thế nào là hiếu thuận với cha mẹ sao?

"Ha ha ha, thật không ngờ, ta có nghe lầm không nhỉ? Thiếu gia vậy mà cũng nói muốn làm một người hiếu thuận?" Lâm Hải cũng có chút bất ngờ, có điều trông thấy thay đổi của thiếu gia mà hắn trở nên vui mừng.

Cuối cùng cũng không phí một phen tâm tư của hắn, đây là một sự khởi đầu tốt.

Không thể không nói, vẫn còn rất nhiều tên công tử bột sợ hãi Diệp Thu.

Tiêu Dật là một, Lâm Phong là hai, còn có cả Dương Tiêu nữa.

Ba tên tam đại hoàn khố của thành Quảng Lăng dường như đều sợ Diệp Thu.

Nhìn hai bóng người chậm rãi đi trên cánh đồng hoang, Lâm Hải vui mừng cười nói: "Hy vọng đây là một ự thay đổi tốt, nếu không Lâm gia sau này nên trông cậy vào ai đây?"

Hắn lắc đầu rồi rời đi theo.

Thế giới ở Đại Hoang rất xem trọng huyết mạch đầu tiên, cơ bản sẽ không có chuyện con thứ lên kế thừa.

Mà Lâm Phong chính là người thừa kế tương lai của Lâm gia, nếu như hắn không tranh đấu thì tương lai Lâm gia sẽ hoàn toàn trượt dốc.

Lâm Hải đương nhiên không đành lòng nhìn gia tộc của mình đi xuống, vậy nên vừa rồi hắn cố ý nói vậy là nhằm kích thích Lâm Phong.

Tóm lại hiệu quả xem như không tệ, chỉ không biết là Lâm Phong có thể kiên trì hiếu thuận được bao lâu.

Bên ngoài thành Quảng Lăng, hỏa diễm bao phủ dài hàng trăm dặm trên Hoang Nguyên.

Hai thân ảnh chậm rãi đi trên cánh đồng hoang nhìn xem thi thể máu thịt be bét trên khắp mặt đất.

"Ừm, thơm quá, là mùi vị thịt nướng." Tiêu Dật đang đi thì đột nhiên nói một cách vô thức.

Bốp!!!

Diệp Thu không chút khách khí mà giơ tay ra tát Tiêu Dật một cái, bởi vì mùi vị thịt nướng mà hắn nói chính là mấy cỗ thi thể rơi vào trong biển lửa.

Ý thức được mình lại nói sai mà Tiêu Dật vội vàng che miệng mình lại.

Hắn tiếp tục đi theo bước chân của Diệp Thu, cả hai đi sâu vào bên trong Hoang Nguyên.

Cũng không biết Diệp Thu đang tìm cái gì mà lục lọi trong thi thể của mấy con hung thú một lượt rồi lấy ra một khối xương.

Đây chỉ là một khối xương bình thường, không phải là bảo cốt, vì bảo cốt đã bị người khác lấy mất.

Tiêu Dật thấy Diệp Thu quan sát cái xương này nghiêm túc như vậy mà không khỏi tò mò hỏi: “Tiền bối, đây là cái gì?”

“Đây là một khối xương.” Diệp Thu nghiêm túc trả lời, Tiêu Dật liền trợn tròn mắt.

Đương nhiên hắn biết đây là một khối xương, thậm chí hắn còn biết rõ đây là một khối xương của một con Độc Giác Thú.

Quan sát khối xương này mà Diệp Thu suy nghĩ hồi lâu rồi nhìn về hướng xa xa.

Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, mặt đất rung chuyển ầm ầm.

“Ồ, phía trước hình như có đánh nhau, chúng ta đi qua xem một chút.” Diệp Thu thuận thế đứng dậy bay về hướng trận chiến, Tiêu Dật cũng theo sát phía sau.

Hai người một trước một sau rất nhanh đã đi tới một chỗ sa mạc.

Từ trên cao nhìn xuống có thể trông thấy rõ ràng một đám người bên dưới đang vây đánh một con thằn lằn gai khổng lồ.

Con thằn lằn gai này có thực lực Vô Cự cảnh nên đối phó với đám người này có chút khó khăn.

Diệp Thu cẩn thận quan sát một chút, trong đám người này có mấy lão giả không hề ra tay mà thực lực ít nhất là Thần Tàng ngũ cảnh.

Chắc hẳn là cường giả của gia tộc lớn nào đó mang theo tiểu bối trong tộc ra ngoài lịch luyện.

“A, tiền bối, nhìn quần áo của bọn hắn đi, không giống như trang phục của Vương Triều Ly Dương chúng ta, mà giống với trang phục của Vương Triều Hãn Hải tại phương bắc.” Lúc này Tiêu Dật tinh mắt mà phát hiện ra điểm kỳ lạ nên lên tiếng nhắc nhở.

“Hãn Hải sao?” Diệp Thu sửng sốt một chút, hắn có chút ngạc nhiên vì người Hãn Hải tại sao lại chạy tới Ly Dương.

Bình Luận (0)
Comment