Lúc này, bên trên sa mạc có một vị cường giả có thực lực Giáo Chủ cảnh mạnh nhất trong đám người cảm nhận được một luồng hơi thở khác đang quanh quẩn gần đây mà lên tiếng nói với thanh niên tuấn lãng bên cạnh: “Điệt nhi, có khách tới.”
“Hả?” Thác Bạt Tuấn ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn lên trời, liếc mắt một cái liền phát hiện Diệp Thu và Tiêu Dật đang ở giữa không trung.
Thân là Nhị hoàng tử của vương triều Hãn Hải, Thác Bạt Tuấn lớn lên ở trong Hoàng cung, địa vị tôn quý vô cùng.
Cũng bởi vì hắn là con thứ nên không có quyền kế thừa, do đó bản tính của hắn đã trở nên cao ngạo và lạnh lùng.
Cuộc đời hắn ghét nhất chính là có người dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống để nhìn hắn.
Khi phát hiện có người ở trên đầu mình thì hắn cực kỳ khó chịu, nói: “Trên kia là người nào, gặp bản Hoàng tử mà tại sao không quỳ xuống.”
“Chà…” Nghe được lời này thì Diệp Thu liền cảm thấy vui vẻ, đưa mắt ra hiệu cho Tiêu Dật.
Tiêu Dật vốn từng là một tên công tử ăn chơi trác tang nên rất hợp để đi gặp tên hoàng tử một chút.
Tiêu Dật nhận được tín hiệu mà lập tức mỉm cười. Đây đúng là một cơ hội miễn phí để ta thể hiện, không thể để cho nó vô ích được, xem ta xử lý hắn như thế nào đi!
Tiêu Dật đưa mắt nhìn về phía dưới, lộ ra nụ cười xấu xa và dần dần trở nên ngang ngược.
Tiêu Dật chầm chầm từ trên không đáp xuống, mang vẻ mặt khinh thường nói ra: “Ngươi là ai mà dám lớn tiếng như vậy?”
“Ngươi có biết người đang đứng cạnh ta là ai không mà dám bảo chúng ta quỳ xuống?”
“Ngươi là Hoàng tử chỗ xó xĩnh gì mà dám bắt bản công tử quỳ xuống hả?”
Thác Bạt Tuấn nhìn biểu hiện phách lối của Tiêu Dật mà lửa giận bùng lên trong nháy mắt, âm thầm nắm chặt thanh đao trong tay.
Chuyện này nếu xảy ra ở Hãn Hải thì ngươi đã chết trăm ngàn lần rồi!
Ta lớn đến từng này thì đây là lần đầu tiên ta gặp được một người còn cuồng hơn cả ta!
“Được lắm tiểu tử, ngươi nghe cho kỹ đây, ta chính là Nhị hoàng tử của vương triều Hãn Hải, Thác Bạt Tuấn!”
Thác Bạt Tuấn tự báo ra gia môn xong và vốn nghĩ rằng Tiêu Dật sẽ sợ hãi, nhưng hắn không ngờ Tiêu Dật lại đột nhiên phá lên cười.
“Ha ha ha, ta còn tưởng là nhân vật ghê gớm cỡ nào! Hoàng tử Hãn Hải sao? Ha ha ha, ngươi nhìn cho kỹ đi, đây chính là Ly Dương, đem cái vẻ làm bộ làm tịch kia thu lại cho ông đây, ta mà thèm quan tâm ngươi là Hoàng tử Hãn Hải quần què gì ư? Kể cả ngươi có là Thái tử Hãn Hải mà đi vào Ly Dương thì cũng phải cụp đuôi mà làm người cho ta!”
“Ngươi đến nơi này để ra oai sao? Ngươi thực sự cho rằng Ly Dương của chúng ta không có người à?
Tiêu Dật không chút khách khí nói ra.
Lúc đầu nghe thấy đối phương là Hoàng tử thì hắn còn giật mình một cái. Nhưng sau khi nghe kỹ hoá ra là Hoàng tử của Hãn Hải thì hắn liền yên tâm rồi.
Hành động này của Thác Bạt Tuấn giống như là cầm kiếm của tiền triều chém quan lớn của đương triều vậy.
Lá gan của hắn lớn thật đấy! Nơi này là Ly Dương chứ không phải là Hãn Hải, kể cả ngươi có lợi hại ở Hãn Hải hơn nữa thì cũng không vươn nổi cánh tay đến nơi này.
“Ngươi…” Thác Bạt Tuấn suýt chút nữa thì tức đến hộc máu, nếu không phải có lão giả bên cạnh ngăn lại thì hắn đã sớm vung kiếm lên chém chết Tiêu Dật rồi.
Hắn thân là Hoàng tử, ngoại trừ trước mặt Phụ hoàng của hắn và Thái tử ra thì chưa ai dám nói chuyện như vậy với hắn.
“Điệt nhi, không nên tức giận! Lần này chúng ta đến đây là đại diện cho Hãn Hải và thân gia, không nên phát sinh xung đột cùng với các thế gia ở Ly Dương!” Lão giả ám xám nhắc nhở Thác Bạt Tuấn, ánh mắt ông ta từ đầu đến cuối đều dán lên bóng dáng áo trắng ở trên trời kia vì ông ta luôn có cảm giác người này tất nguy hiểm!
Lão giả này là một vị Giáo Chủ cảnh, rất ít khi ông ta có cảm giác này. Nếu xuất hiện thì chỉ có một khả năng, đó là đối phương mạnh hơn ông ta.
Diệp Thu cứ đứng ở đó mà không nói lời nào, nhưng lại có thể mang đến cho người ta một loại áp lực vô hình, cảm giác ngột ngạt như đang đối mặt với cái chết.
Lão giả này vô cùng kinh ngạc. Ly Dương có nhiều cao thủ như vậy sao? Sau lưng bất kỳ một đệ tử thế gia nào cũng có một vị cường giả tuyệt thế như vậy ư?
Nghe được lão giả nhắc nhở mà Thác Bạt Tuấn kịp thời kìm nén được lửa giận trong lòng, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Dật, nói: “Ngươi được lắm, ta nhớ kỹ ngươi rồi, có gan thì xưng tên ra đi.”
“Thằng ngốc nhà ngươi nghe cho kỹ đây, thiếu gia ta tên là Tiêu Dật!” Tiêu Dật cười lớn nói.
Cái từ thằng ngốc của Tiêu Dật đã khiến cho Thác Bạt Tuấn không thể nhịn được nữa mà quát to: “Ta không quan tâm ngươi là Tiêu gì Dật gì, hôm nay ngươi nhất định phải chết!”
…