Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 152 - Chương 152 - Khí Vận Chi Tử

Chương 152 - Khí Vận Chi Tử
Chương 152 - Khí Vận Chi Tử

Trong nháy mắt, Thác Bạt Tuấn đã rút đao ra, khí tức của Thiên Tướng bát phẩm lập tức bộc phát mà chuẩn bị chém tới

Bỗng nhiên có một cỗ kiếm ý khoá chặt lấy hắn, trong khoảnh khắc cả người Thác Bạt Tuấn dường như mất đi thần trí.

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi mà hắn tựa như nhìn thấy cái chết của chính mình mà trong nháy mắt mồ hôi lạnh chảy ra đầm đìa, sắc mặt tái nhợt yếu ớt, bàn tay cầm đao đều run lẩy bẩy.

Ánh mắt Thác Bạt Tuấn nhìn chằm chằm vào bóng dáng áo trắng trên bầu trời. Diệp Thu đứng ở đó trông giống như một thanh kiếm chỉ thiên, xuyên thẳng vào nỗi sợ hãi trong lòng hắn.

Giờ khắc này Thác Bạt Tuấn rốt cuộc đã hiểu ra vì sao Tiêu Dật lại dám phách lối, không sợ hãi gì như vậy.

“Giáo Chủ cảnh đỉnh phong…” Lão giả kinh ngạc nói ra, Thác Bạt Tuấn nghe vậy mà sắc mặt càng thêm tái nhợt.

“Giáo Chủ đỉnh phong! Làm sao có thể?”

Bây giờ ở Hoang Nguyên vô tình gặp được một người nào đó cũng đều đạt tới cảnh giới Giáo Chủ đỉnh phong ư?

Thác Bạt Tuấn không dám tin, vì sự tự tin của hắn đến từ Thác Bạt Hoành bên cạnh mà bây giờ ngay cả Thác Bạt Hoành cũng lộ ra vẻ sợ hãi.

Hắn dần dần hiểu ra một vấn đề, người này cho dù là bọn hắn thì cũng không thể trêu vào.

Xem ra phụ hoàng của ta nói không sai, Ly Dương có cao thủ nhiều như mây, hắn đi chuyến này phải hành xử khiêm tốn một chút.

Vốn dĩ Thác Bạt Tuấn còn tưởng rằng, phụ hoàng của hắn chỉ là hù doạ hắn, nhưng không ngờ đây lại là sự thật.

“Thúc thúc, bây giờ chúng ta nên làm gì?” Bởi vì vừa rồi Thác Bạt Tuấn quá xúc động nên đã rút đao ra, đối phương dường như cũng lộ ra sát ý, bầu không khí đang có chút căng thẳng.

Thác Bạt Hoành nhìn kỹ Thác Bạt Tuấn một chút, có chút tức giận vì hắn không tỉnh táo.

Bây giờ ông ta cũng chỉ còn cách bỏ hết mặt mũi mà nói với Diệp Thu đang đứng trên trời: “Tại hạ là Thân Vương của vương triều Hãn Hải, Thác Bạt Hoành! Xin được hỏi tôn tính đại danh của đạo hữu là gì, đang tu hành ở toà tiên sơn nào?”

Qua hồi lâu mà không có bất kỳ phản hồi nào từ Diệp Thu.

Thác Bạt Hoành có chút bất mãn. Mấy tên cường giả ở Ly Dương đều không lễ phép như vậy sao?

Bầu không khí có chút bế tắc, đúng lúc này một chiếc xe ngựa chậm rãi từ trong biển lửa đi tới.

“Ồ, là xe ngựa hoàng gia của Ly Dương” Tiêu Dật có chút không ngờ tới vì loại xe ngựa này hắn đã từng nhìn thấy, vì xe ngựa kiểu này thì chỉ có hoàng thân quốc thích mới được ngồi.

Trước đây, mỗi khi Triệu Uyển Nhi ra ngoài thì đều ngồi trên xe ngựa kiểu này. Cũng chính nhờ có chiếc xe ngựa đó mà nàng mới có thể đi xa như vậy nhưng không gặp nguy hiểm gì.

Khi chiếc xe ngựa chầm chậm tới gần, một nam tử mặc một bộ đồ kiểu Trung Quốc, tướng mạo đoan chính bước xuống xe.

Người này trời sinh có dáng vẻ uy nghi như rồng, khí chất phi phàm, khoé miệng mang theo nụ cười nhưng lại có thể để cho người khác một cảm giác áp bức vô hình.

“Ồ, là khí vận chi tử!” Giữa không trung, Diệp Thu hơi ngạc nhiên mà cẩn thận quan sát người này một chút.

Trên người hắn mang theo một cỗ khí vận, cái này xuất phát từ khí vận của vương triều Ly Dương. Mặc dù không nhiều nhưng cũng đã có thể cho thấy thân phận của hắn ta.

“Thái tử của Ly Dương! Thú vị đấy!” Diệp Thu cười cười nhưng không hề hạ xuống, vì hắn muốn nhìn xem Tiêu Dật sẽ xử lý như thế nào.

Trông thấy Thái tử Triệu Dịch của Ly Dươngmà hai mắt Thác Bạt Hoành liền sáng lấp lánhvì biết rõ người phụ trách Ly Dương đã tới.

Diệp Thu không nể mặt bọn hắn nhưng Thái tử của Ly Dương chắc chắn cũng phải cho bọn hắn chút mặt mũi chứ?

Nhưng khi ngẩng đầu quan sát bầu trời thì hắn hơi thất vọng vì Diệp Thu vẫn không hạ xuống.

Trông thấy Triệu Dịch xuất hiện cùng với mấy vị cường giả đi theo phía sau, trong lòng Tiêu Dật run lên và đột nhiên có chút sợ hãi.

“Mẹ nó! Tại sao lại kinh động đến cả Thái tử thế này? Bọn hắn không phải là quen biết nhau đấy chứ?”

Tiêu Dật có chút hoài nghi mà nhìn về hướng Diệp Thu đang ở trên không trung rồi lập tức thở phào một hơi.

Không sao, lão đại vẫn còn ở trên đó, vậy chuyện này ta nhất định phải làm đến cùng!

Triệu Dịch chậm rãi đi tới, cảm giác được bầu không khí có điểm gì đó là lạ mà ngẩng đầu nhìn Diệp Thu trên trời mà nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người này là ai? Tại sao ta có cảm giác hoàn toàn không nhìn thấu hắn?”

Một vị cao thủ phía sau Triệu Dịch nhắc nhở: “Điện hạ, thực lực của người này sâu không lường được, khí tức của hắn còn mạnh hơn so với ta, hãy cẩn thận một chút! Đại Hoang gần đây không ổn định, cường giả của các đại tiên sơn và thánh địa đều xuống núi, có thể người này chính là một trong số đó.”

Triệu Dịch nhẹ gật đầu, mặc dù hắn là Thái tử cao quý nhưng cũng chỉ là đối với bách tính bình thường mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment