Trong lòng Triệu Dịch cảm thấy, tên Thác Bạt Tuấn này đúng là có chút không coi ai ra gì.
Gả muội muội cho tên này là chuyện tốt thật sao?
Trong gia đình hoàng tộc không có tình thân mà chỉ có lợi ích.
Triệu Dịch là người kế vị nên hắn vô cùng rõ ràng vấn đề này, nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ không tán đồng hành động liên hôn vì lợi ích này. Vì đây là cách sống tạm bợ, là hành vi hèn nhát.
Nhưng mà hiện tại hắn chỉ là người kế vị, quyền quyết định vẫn nằm trong tay phụ hoàng của hắn, cho dù hắn có ý kiến thì hiện tại cũng không dám đề cập tới.
Triệu Dịch chỉ có thể chờ đợi đến một ngày thực sự đến lượt hắn nắm quyền, khi đó hắn mới có thể thay đổi mọi chuyện.
Bởi vì trong lòng bất mãn cho nên trước đây Triệu Uyển Nhi cũng là dựa vào sự giúp đỡ của Triệu Dịch mà trốn đi.
Sau khi hiểu được đầu đuôi câu chuyện, trong lòng Triệu Dịch càng phản đối chuyện liên hôn hơn, đặc biệt là khi đối tượng liên hôn lại là loại người như Thác Bạt Tuấn.
Nếu như Triệu Uyển Nhi thật sự bị gả cho tên này, vậy cuộc sống sau này của nàng chắc chắn sẽ không dễ dàng.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, sắc mặt Triệu Dịch hơi chút khó coi mà từ từ lui về sau một bước, không có ý định tiếp tục can thiệp vào chuyện này.
“Thái tử điện hạ, ngài đây là…” Nhận thấy được hành động của Triệu Dịch nên Thác Bạt Hoành có chút không biết nên làm gì.
“Hoành thân vương, chuyện này trong lòng ta đã hiểu rõ. Nếu đã là ân oán cá nhân thì các ngươi tự giải quyết với nhau là được rồi. Ly Dương chúng ta là nơi phân rõ ràng phải trái đúng sai, chỉ cần giải thích rõ ràng với nhau là được. Nếu thực sự không được thì đánh một trận cũng không phải là không thể.” Triệu Dịch cười nói và từ từ lui về phía sau để tránh bị thương ngoài ý muốn.
“Tốt lắm, tiểu tử, ta với ngươi một đấu một.” Thác Bạt Tuấn vừa nghe có thể đấu võ thì lập tức bước ra khiêu khích Tiêu Dật.
Tiêu Dật không phải là kẻ ngu, hắn biết rõ mình đánh không lại thì làm sao có thể đánh được chứ.
“Cắt! Ngươi nghĩ ta sợ ngươi à? Có gan thì ngươi thử động vào ta xem nào?”
“Đến đây đánh ta đi này!”
Thác Bạt Tuấn nghe Tiêu Dật châm chọc mà tức giận nghiến răng nghiến lợi, hắn hận không thể dùng một đao chém chết tên nhãi ranh này.
Thác Bạt Hoành thấy tình huống càng ngày càng phức tạp mà nhìn xem Triệu Dịch một chút rồi bất mãn nói: “Thái tử, chúng ta đến Ly Dương là để kết thân. Đây chính là lễ nghi tiếp đón của Ly Dương các ngươi sao? Ta thấy cái thân này không cần kết cũng được.”
Triệu Dịch nhún vai, vẻ mặt thờ ơ. Bởi vì thông gia chẳng qua cũng chỉ là một kế sách ràng buộc mà thôi, một khi hai vương triều thực sự muốn đánh nhau thì có kết thông gia bao nhiêu lần cũng không thể ngăn cản được.
“Phụ hoàng của ta chỉ ra lệnh cho ta tới đây đón các ngươi, chứ cũng không hề nói là ta phải giải quyết phiền phức giúp các ngươi. Ta là Thái tử chứ không phải là tên sai vặt.”
“Đây chính là hoạ do các ngươi gây ra, nếu như ngay cả năng lực giải quyết mà các ngươi cũng không có thì làm sao ta có thể yên tâm giao muội muội của mình cho các ngươi được?”
“Ngươi...” Thác Bạt Tuấn nghe vậy mà nổi giận đùng đùng, những lời này của Triệu Dịch quả là đang nghi ngờ về thực lực của vương triều Hãn Hải.
Thác Bạt Hoành lúc này cũng đã tức giận mà vung ống tay áo, sắc mặt âm trầm nói:
“Hừ, ý tứ của Thái tử điện hạ chính là không muốn quan tâm đến chuyện này phải không?”
“Tốt! Tốt lắm! Đây chính là đạo đãi khách của Ly Dương, hôm nay ta rốt cuộc đã thấy được.”
Nghe vậy mà sắc mặt Triệu Dịch liền trầm xuống và có chút muốn động thủ.
Lúc này bầu không khí trở nên bế tắc, bóng dáng áo trắng ở trên bầu trời kia cuối cùng cũng đáp xuống.
Trong lòng mọi người liền run lên mà đồng loạt nhìn sang.
Điều Thác Bạt Hoành lo sợ đơn giản chính là Diệp Thu mà thôi. Nếu không ông ta đã sớm dùng một chưởng đập chết Tiêu Dật rồi.
“Tiền bối!” Tiêu Dật thấy Diệp Thu cuối cùng cũng chịu ra mặt mà lập tức tránh tới phía sau hắn.
Tiêu Dật thực sự rất lo sợ Thác Bạt Hoành sẽ thẹn quá hoá giận mà đánh chết hắn.
Đứng sau lưng lão đại vẫn là có cảm giác an toàn nhất!
Diệp Thu chậm rãi bước tới và dừng lại bên cạnh Thác Bạt Tuấn. Hắn dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn xem Thác Bạt Tuấn khiến cho mồ hôi lạnh của Thác Bạt Tuấn chảy ròng ròng.
Diệp Thu đột nhiên hỏi : “Ngươi chính là Hoàng tử Hãn Hải sao?”
Thác Bạt Tuấn giật mình sợ hãi, run run rẩy rẩy nói: “Vâng, tiền bối có gì chỉ giáo không…”
Cuối cùng thì hiện tại Diệp Thu cũng đã nhìn rõ đối tượng kết hôn với nhị đồ đệ của hắn.
Thành thật mà nói hắn vô cùng thất vọng.
“Chỉ giáo thì ta không dám, nhưng mà chuyện hôn sự này của ngươi có lẽ sẽ thất bại rồi.” Diệp Thu nói một cách bình tĩnh.
Trong lúc vô hình một cỗ kiếm ý lạnh như băng kia tỏa ra bốn phương tám hướng, làm cho tất cả mọi người có cảm giác như đang đối mặt trực tiếp với cái chết.
Kiếm ý xuất phát từ Giáo Chủ cảnh đỉnh phong tuyệt đối không phải là thứ mà bọn hắn có thể chống lại được.