“Lời này của tiền bối là có ý gì?” Vẻ mặt Thác Bạt Tuấn sầm xuống, mặc dù hắn rất sợ hãi, nhưng lại không nhịn được mà hỏi.
Bởi vì việc hắn đến kết thân mắc mớ gì đến Diệp Thu?
Diệp Thu thờ ơ liếc hắn một cái, chậm rãi nói ra: “Bởi vì đối tượng kết thân của ngươi hiện tại là đồ đệ của ta, mà cuộc hôn nhân này ta không đồng ý.”
“Cái gì?”
Lời này vừa nói ra thì tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngây ngẩn cả người.
Ngay cả Triệu Dịch cũng sửng sốt, muội muội của hắn đã trở thành đồ đệ của người này từ lúc nào?
Sắc mặt của Thác Bạt Tuấn đã khó coi thì sắc mặt của Thác Bạt Hoành càng khó coi hơn nữa.
Ông ta liếc mắt nhìn Triệu Dịch, ý hỏi Triệu Uyển Nhi đã bái nhập tiên gia thánh địa mà vì sao không thông báo trước cho bọn hắn?
Hiện tại bọn hắn gióng trống khua chiêng tiến vào địa phận Ly Dương là để cầu thân, nhưng bây giờ lại nhận được tin tức này.
Đây không phải là đang đùa giỡn bọn hắn sao?
Triệu Dịch cũng không ngờ được sự việc sẽ phát triển theo hướng này. Hắn hơi ngạc nhiên nhưng mà vui mừng nhiều hơn.
Khoé miệng Triệu Dịch hơi cong lên, vui vẻ cười thầm và tự mình lẩm bẩm: “Xem ra Uyển Nhi đã tìm được chỗ dựa không tồi.”
Từ giọng điệu vừa rồi của Diệp Thu thì có vẻ như Diệp Thu rất bảo vệ Uyển Nhi mà thẳng thừng từ chối cuộc hôn nhân này.
Triệu Dịch thực sự không ngờ được Triệu Uyển Nhi lại may mắn khi có thể tìm được một vị sư tôn chịu bảo vệ nàng như thế.
Câu nói này một khi được nói ra từ miệng của Diệp Thu thì cuộc hôn nhân này trên cơ bản đã thất bại rồi. Bởi vì thực lực của Diệp Thu đáng sợ như thế nên địa vị của hắn chắc chắn cũng không nhỏ. Dù cho Hãn Hải có muốn đòi người thì cũng không có cách nào.
Người ta không ở trong Hoàng cung nên các ngươi có bản lĩnh thì tự mình lên núi cướp đi.
Triệu Dịch mỉm cười vui vẻ từ tận đáy lòng.
Suốt khoảng thời gian này hắn luôn luôn lo lắng cho sự an toàn của Triệu Uyển Nhi, đặc biệt là do hắn không biết nàng đã đi đâu.
Triệu Dịch đã nhiều lần phái mật thám đi tìm kiếm tung tích của nàng, nhưng vẫn không hề có tin tức gì cả.
Hiện tại hắn biết được Triệu Uyển Nhi đã bái Diệp Thu làm sư phụ thì hắn rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Thu thờ ơ nhìn Thác Bạt Hoành một cái rồi tiếp tục nói: “Chuyện này hãy dừng lại ở đây. Nếu như các ngươi cảm thấy không phục mà muốn đòi người thì có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào.”
Vẻ mặt Thác Bạt Hoành nghiêm túc, hỏi: “Xin hỏi các hạ là ai?”
Diệp Thu cũng không quay đầu lại, nói: “Bổ Thiên giáo, thủ toạ của Tử Hà phong, Diệp Thu.”
“Cái gì?”
“Bổ Thiên giáo ư?”
Vẻ mặt Triệu Dịch liền trở nên nghiêm túc, ngay cả Thác Bạt Hoành cũng lộ ra biểu tình khiếp sợ.
“Bổ Thiên giáo!”
“Hoá ra người này là người của Bổ Thiên giáo, và còn là thủ toạ của Tử Hà phong.”
“Thúc thúc, Bổ Thiên giáo này rất mạnh sao?” Thác Bạt Tuấn hoang mang hỏi.
Hắn quanh năm ở trong cung cấm nên có rất nhiều điều về thế giới bên ngoài hắn đều không hiểu rõ.
Thác Bạt Hoành bình tĩnh giải thích:
“Ừm, rất mạnh! Bổ Thiên giáo chính là một trong những đạo thống Thượng Cổ, không thuộc về phạm vi thế lực của bất cứ vương triều nào cả, và đã có truyền thừa rất nhiều năm nên phi thường mạnh mẽ. Năm xưa Bổ Thiên giáo đã từng xuất hiện một vị cường giả cực kỳ mạnh, cũng chính là thủ toạ Tử Hà phong đời trước, Huyền Thiên đạo nhân.”
“Người này có thể xưng là sự tồn tại vô song trên thế gian với kiếm thuật tuyệt đỉnh. Tối hôm qua xuất hiện một con hung thú tên là Thôn Thiên Tước, sức mạnh của nó ngươi cũng nhìn thấy rồi đó. Năm đó chính ông ta là người đã đánh đuổi Thôn Thiên Tước vào Vô Nhân Khu đấy.”
Nói đến đây mà ánh mắt Thác Bạt Hoành liền ảm đạm, ông ta nhớ lại nỗi sợ hãi mà Huyền Thiên đạo nhân đã từng mang đến.
Hiện tại ông ta vốn nghĩ rằng sau khi Huyền Thiên đạo nhân đi về cõi tiên thì Bổ Thiên Giáo sẽ không vực dậy nổi.
Nhưng thật không nghĩ tới tử Hà phong lại xuất hiện một thủ toạ mới, mà thực lực của người này còn đạt tới Giáo Chủ cảnh đỉnh phong. Từ khí tức trên người mà Thác Bạt Hoành cảm giác được hắn đã bước nửa chân vào Chí Tôn cảnh.
Ông ta không thể tưởng tượng nổi, có lẽ nào Bổ Thiên giáo lại sắp xuất hiện một vị cường giả tuyệt đỉnh như Huyền Thiên đạo nhân?
Nghe thúc thúc của mình giải thích xong mà nội tâm Thác Bạt Tuấn tựa như tro tàn, trong lòng hắn đã hiểu rõ cuộc hôn nhân này của mình thực sự sẽ không thành rồi.
Đối mặt với cường giả như này thì cho dù ta không chịu khuất phục nhưng có thể thế nào chứ?
Chẳng lẽ Phụ hoàng sẽ vì ta mà có can đảm khiêu khích uy quyền của Bổ Thiên giáo ư?
Trước mặt loại đạo thống Thượng Cổ này thì thế lực của bất kỳ vương triều nào cũng đều có vẻ nhỏ bé vô cùng.
Cứ cho là phía sau vương triều cũng có mấy cái danh gia thánh địa nào đó, nhưng bọn họ cũng không thể vì việc nhỏ của ta mà đi đắc tội với Bổ Thiên giáo được!
Thế giới này vẫn luôn là thế giới mà kẻ mạnh mới được tôn trọng!