“Phong thúc, ngươi có từng nghe nói về người này không?” Triệu Dịch nhỏ giọng hỏi Triệu Khải Phong.
Triệu Khải Phong vuốt vuốt chòm râu, nghiêm túc nói: “Có nghe qua! Diệp Thu của Tử Hà phong là một cường giả có tiếng tăm vang dội với sự tích dùng một kiếm suýt chém chết ba vị trưởng lão của Bất Lão Sơn, đến nay vẫn còn lưu truyền. Xem ra công chúa bái nhập môn hạ của hắnthì hẳn là sẽ khá hơn một chút, nói không chừng chúng ta còn có thể nhân cơ hội này mà tạo dựng được mối quan hệ tốt với Bổ Thiên giáo. Điện hạ, so với việc kết thông gia với vương triều Hãn Hải thì tốt hơn nhiều.”
Nói đến đây Triệu Khải Phong vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ông ta không nghĩ tới tiểu nha đầu kia không nói lời nào mà lại cho bọn hắn một bất ngờ to lớn như thế.
Triệu Dịch cũng hiểu rõ điều này, hiện tại trong lòng hắn đã biết rõ mình phải làm gì.
“Ừm, sau khi trở về ta phải tới thương lượng cẩn thận với Phụ hoàng về chuyện này một chú. Có lẽ với trí tuệ của Phụ hoàng thì cũng không khó để nhìn ra điểm lợi điểm hại trong chuyện này.”
“Thúc thúc, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Thác Bạt Tuấn hỏi thăm.
Lúc này Thác Bạt Tuấn đã đứng không vững, đối mặt với uy áp của Diệp Thu thì hắn có thể cố gắng không quỳ xuống là đã rất miễn cưỡng rồi.
Hiện tại không thể kết thân thành công, sau khi hắn quay về nhất định sẽ trở thành trò cười trong miệng người khác, trở thành nỗi ô nhục của hoàng thất.
Thác Bạt Tuấn vốn dĩ là con thứ, địa vị trong triều cũng không quá cao, thế mà bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Thác Bạt Hoành nhìn thật kỹ Diệp Thu ở đằng xa mà thở dài một cái, nói: “Aizzzz…. Điệt nhi, bây giờ chúng ta cũng chỉ còn một con đường có thể đi thôi.”
“Mong thúc thúc chỉ bảo.” Thác Bạt Tuấn dường như thấy được một tia hy vọng mà vội vàng nói.
“Từ bỏ đối tượng kết hôn ban đầu, chọn một vị công chúa khác.”
“Cái gì?”
Thác Bạt Tuấn rất không cam lòng, trước khi tới đây hắn đã nhìn qua tranh chân dung của hầu hết các vị công chúa, người duy nhất mà hắn ưng ý chính là Triệu Uyển Nhi.
Hắn cứ tưởng rằng đã có thể ôm mỹ nhân về, nhưng bây giờ lại bắt hắn từ bỏ chọn lại.
Tuy hắn không cam lòng nhưng lại không thể không khuất phục.
Thác Bạt Tuấn lặng lẽ siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt hết sức khó coi.
Thác Bạt Hoành an ủi: “Điệt nhi, muốn làm được việc lớnthì trước tiên phải học cách nhẫn nhịn. Ta biết rõ trong lòng ngươi đang cảm thấy không thoải mái, nhưng mà bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy. Dù sao thì người ngoài cũng không biết đối tượng kết thân cụ thể của ngươi là người nào, chỉ cần chúng ta mang công chúa trở về thì sẽ không có ai phát hiện ra.”
Thác Bạt Tuấn yên lặng gật đầu mà không nói một lời.
Hắn mặc dù không hề cam lòng chịu khuất phục, nhưng được Thác Bạt Hoành thuyết phục một phen thì trong lòng cũng đã có quyết định.
Trong lòng hắn oán hận, hận mình không phải là con trưởng, nếu không thì loại chuyện như thế này nhất định sẽ không bao giờ xảy ra.
Thác Bạt Hoành lắc đầu, vô cùng thương xót cho đứa trẻ bướng bỉnh này, nhưng cũng không thể làm gì được.
Ai có thể nghĩ tới Triệu Uyển Nhi lại đột nhiên bái Diệp Thu làm sư phụ chứ?
Theo lý mà nói, công chúa hoàng thất không phải nên được nuôi dưỡng ở trong thâm cung hay sao? Tại sao nàng lại có quan hệ với danh gia thánh địa bên ngoài nhỉ?
Hơn nữa nơi mà nàng bái sư lại còn là Tử Hà phong. Đây là một nơi rất đặc biệt, đối với Thác Bạt Hoành mà nói có ý nghĩa vô cùng to lớn.
“Được rồi, chuyện này dừng ở đây đi, ta không muốn nói thêm gì nữa. Hai vương triều các ngươi muốn kết thông gia như thế nào thì ta không quan tâm. Nhưng mà đồ đệ của ta nhất định sẽ không trở thành quân cờ cho quan hệ ngoại giao của các ngươi. Nếu các ngươi không phục thì cứ tới tìm ta.” Diệp Thu thản nhiên nói ra.
Chuyện ngày hôm nay hắn vốn không định quan tâm, nhưng sau khi biết chuyện này có liên quan đến Triệu Uyển Nhi thì hắn muốn không quan tâm cũng không được.
Nói xong Diệp Thu bình tĩnh đi đến bên cạnh Triệu Dịch, hắn nhìn xem vị hoàng tử trời sinh long tướng, trên người mang số mệnh của người kế vị này mà hài lòng nhẹ gật đầu.
Triệu Uyển Nhi đã từng nói với Diệp Thu rằng trước đây nàng có thể bỏ trốn khỏi nhà chính là nhờ vị Thái tử này.
“Ngươi rất tốt!” Diệp Thu cho Triệu Dịch một ánh mắt tán thưởng.
Thấy vậy thì trong lòng Triệu Dịch vô cùng vui mừng.
“Triệu Dịch bái kiến Diệp chân nhân.” Triệu Dịch lễ phép chào hỏi theo lễ nghĩa của tiểu bối một cách nhẹ nhàng lịch sự.
“Ừm, Uyển Nhi từng nói với ta về ngươi, hôm nay gặp mặt quả nhiên là thiếu niên anh tuấn, trời sinh long tướng! Rất tốt!”
“Tiền bối quá khen, Triệu Dịch nào có tài đức gì, làm sao có thể nhận được lời khen ngợi như vậy của tiền bối.”
Diệp Thu hơi bất ngờ, hắn khen như vậy mà tiểu tử này còn có thể bảo trì được sự bình tĩnh, vậy có thể thấy tính cách của Triệu Dịch cũng rất điềm tĩnh chín chắn.
Xem ra giang sơn này của Triệu gia đã có một vị truyền nhân không tệ!