Diệp Thu quay đầu nói với Tiêu Dật: “Đi thôi.”
Tiêu Dật cười toe toét, khinh thường trừng mắt Thác Bạt Tuấn, sau đó đi theo bước chân của Diệp Thu rời khỏi nơi đây.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của bọn họ mà khoé miệng Triệu Dịch hơi cong lên, khen ngợi: “Bá đạo thực sự! Thủ toạ các đời của Tử Hà phong ai cũng là nhân vật truyền kỳ. Không biết vị Diệp chân nhân này có thể phá vỡ ghi chép về vị Huyền Thiên chân nhân năm đó mà đạt tới tu vi Phong Vương cảnh trong truyền thuyết hay không?”
Hắn rất tò mò và trong lòng cũng rất có niềm tin với Diệp Thu, bởi vì Diệp Thu vẫn còn rất trẻ.
Đúng! Tuổi trẻ nghĩa là có tiềm năng rất lớn!
Ở độ tuổi này mà đã đạt đến Giáo Chủ cảnh đỉnh phong, nếu như cho Diệp Thu thêm một chút thời gian thì rất nhanh sẽ đột phá Chí Tôn cảnh. Về phần Phong Vương cảnh thì chắc hẳn cũng không quá khó đối với hắn.
Nói không chừng Diệp Thu còn có thể phá vỡ truyền thuyết nhân loại không có Đại đế trong hàng ngàn năm qua của Đông Hoang.
“Điện hạ, có lẽ chúng ta có thể lợi dụng thân phận đệ tử tại Tử Hà phong của công chúa mà đi liên hệ với Tử Hà phong, nói không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ.” Triệu Khải Phong đề nghị.
Đề nghị này ngay lập tức được Triệu Dịch đồng ý. Hiện tại hắn là người kế vị, mặc dù địa vị này tạm thời không có uy hiếp gì, nhưng có thể nhận được sự ủng hộ của một vị cường giả có sức mạnh khổng lồ thì đối với chuyện tương lai hắn ngồi trên ngôi vị vẫn sẽ có sự trợ giúp cực lớn.
“Ừm, Phong thúc, ngài nói đúng, xem ra ta phải đến bái phỏng Tử Hà phong một chuyến, nhân tiện nhìn xem muội muội Uyển Nhi của ta hiện tại như thế nào.” Triệu Dịch nhẹ gật đầu nói.
Sau đó ánh mắt hắn nhìn về phía Thác Bạt Hoành vì sự việc của Tiêu Dật đã giải quyết xong.
Diệp Thu không so đo cùng bọn hắn có lẽ là do trong mắt cao nhân như Diệp Thu thì Thác Bạt Tuấn chỉ như một thằng hề múa may quay cuồng, không đáng để vào mắt, và càng không có khả năng rảnh rỗi sinh nông nổi đến tìm hắn tính sổ.
“Hai vị, xin mời! Phụ hoàng của ta đã ở trong Hoàng cung Ly Dương từ sớm chờ đợi các ngươi đã lâu.”
“Có chuyện gì chờ chúng ta quay về Hoàng cung rồiPhụ hoàng của ta sẽ trả lại công bằng cho hai vị.”
Triệu Dịch đã không còn hứng thú gì với hai người này nữa nên chỉ muốn thực hiện cho xong chức trách đưa bọn họ về hoàng cung, còn những chuyện còn lại đều không liên quan tới hắn.
Lúc này trên cánh đồng hoang cách đó không xa, con Cự Xỉ Long Tích kia đã bực mình rồi.
Mẹ nó! Các ngươi có thể tôn trọng ta một chút được không hả? Mặc dù ta chỉ có tu vi Vô Cự cảnh, nhưng dù sao ta cũng nổi tiếng là hung thú mà!
Các ngươi không đếm xỉa đến ta mà lại ở bên đó nói chuyện lâu như vậy, thế các ngươi có suy nghĩ đến cảm nhận của ta hay không?
Ban đầu cũng bởi vì đám ngươi Thác Bạt Tuấn đánh nhau cùng với con Cự Xỉ Long Tích này nên mới thu hút Diệp Thu và Tiêu Dật tới đây. Cũng chính vì vậy mà đã phát sinh mâu thuẫn vừa rồi.
“Hừ, đồ sâu kiến, chết đi cho ta!” Sau khi lấy lại tinh thần, một cỗ lửa giận trong lòng kìm nén bị Thác Bạt Hoành chỉa về phía Cự Xỉ Long Tích mà đột nhiên tung ra một chưởng, trong nháy mắt đã đập chết nó ngay tại chỗ.
Tốt, bị bỏ rơi lâu như vậy thì cuối cùng Cự Xỉ Long Tích cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc này, cách đó trăm dặm, Diệp Thu và Tiêu Dật đã tiến vào Vô Nhân Khu.
Nơi này vô cùng yên tĩnh, sương mù dày đặc, tầm nhìn cực kỳ kém.
Trên đường đi, Tiêu Dật cố gắng chịu đựng hồi lâu mà rốt cuộc không kìm được nên tò mò hỏi: “Tiền bối, tên Thác Bạt Tuấn vừa rồi chính là đối tượng kết hôn của Uyển Nhi tỷ sao?”
“Ừm.” Diệp Thu vừa xem xét tình huống trước mặt vừa trả lời.
“Vậy tại sao ngài không dùng một chưởng đập chết hắn, như vậy không phải hôn sự này của Uyển Nhi tỷ sẽ được giải quyết tận gốc rồi sao?” Tiêu Dật lại hỏi.
Diệp Thu quay đầu nhìn Tiêu Dật một cái, ánh mắt hắn giống như đang nhìn một tên thiểu năng vậy.
“Tiểu tử, ngươi nhớ kỹ! Không phải tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng việc giết người.”
“Hôm nay ngươi giết Thác Bạt Tuấn thì sau này sẽ có Thác Bạt B, Thác Bạt C xuất hiện. Chỉ cần hai vương triều có ý định liên hôn thì chuyện này sẽ không có cách nào dừng lại.”
“Cho nên chuyện ngươi có thể làm chính là gây sức ép cho bọn hắn, khiến cho bọn hắn phải tìm người khác thay thế, từ đó Uyển Nhi mới có thể thoát thân.”
“Có đôi khi người còn sống đối với ngươi càng có giá trị hơn so với việc chết rồi. Ngươi hiểu chưa?”
Diệp Thu nghiêm túc nói ra, Tiêu Dật suy nghĩ rồi hai mắt sáng lấp lóe giống như đã hiểu nhưng lại giống như chưa hiểu gì lắm.
“Aizzzz…” Diệp Thu thở dài một hơi.
Tiểu tử này ăn hại thật, hôm nào ta phải nói chuyện lại với Tiêu Chiến đẻ đứa khác đi!