Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 158 - Chương 158 - Lão Quy Xuất Hiện

Chương 158 - Lão Quy Xuất Hiện
Chương 158 - Lão Quy Xuất Hiện

Tiêu Dật giống như mạng 2G lúc nào cũng chậm hơn 3G nửa nhịp. Nhưng ngược lại hắn rất giỏi làm màu, còn những thứ khác thì nói ngắn gọn một câu là một mớ hỗn độn.

Bây giờ Tiêu Chiến muốn đẻ thêm chắc vẫn còn kịp, hiện tại ông ta vẫn còn khá trẻ, vẫn còn có thể làm được.

“Được rồi, chuyện này không cần thảo luận nữa.” Diệp Thu phất tay áo tiếp tục đi về phía trước.

Tiêu Dật lúc này cũng phản ứng lại, hắn mặc dù không hiểu rõ lắm nhưng hắn biết rõ một chuyện.

“Cao nhân đúng là cao nhân, cách suy nghĩ vấn đề khác hẳn với những người bình thường như chúng ta.”Lão

“Sau khi trở về ta nhất định phải kể lại với Uyển Nhi tỷ những chuyện đã xảy ra hôm nay.”

“Nếu như Uyển Nhi tỷ biết được Diệp tiền bối đã vì nàng mà chống lại cả hai vương triều thì nhất định sẽ cảm động đến chết mất.”

Sự việc lúc nãy khiến cho Tiêu Dật sôi cả máu, nhưng tiếc là hắn không được đánh nhau.

Màn đêm chầm chậm buông xuống.

Rất nhanh sau đó, toàn bộ vùng đất im lặng này đều chìm vào bóng tối.

Tại khu vực dãy núi Thiên Nam, bên cạnh bờ sông có một nhóm người đang vây quanh đống lửa, một trong số họ chính là Phù Dao và Hàn Sinh Dịch, hai người mà lúc trước Diệp Thu đã gặp tại thành Quảng Lăng.

Bọn họ tên lặng ngồi trước đống lửa, ánh lửa yếu ớt chiếu lên khuôn mặt kiều diễm của Phù Dao, đôi mắt trong veo như nước khẽ chớp nhìn vào bóng tối vô tận trong khu rừng.

Tinh thần nàng bất an vì nàng có linh cảm chẳng lành. Nàng cảm thấy phía trước yên tĩnh quá mức, hết sức quỷ dị.

“Hàn thúc, ngài có cảm thấy nơi này có chút quái dị không?” Phù Dao đột nhiên lên tiếng hỏi.

Hàn Sinh Dịch không hiểu mà nhìn xung quanh một lượt, nhưng ông ta không phát hiện điều gì bất thường.

Phù Dao tiếp tục nói: “Nơi này yên tĩnh quá mức, yên tĩnh đến đáng sợ. Ta có linh cảm đây chính là khoảng lặng trước cơn bão.”

“Dao nhi, có phải gần đây ngươi mệt mỏi quá đến mức xuất hiện ảo giác rồi không? Vùng đất này vốn được biết đến bởi sự yên tĩnh, chuyện này không phải là rất bình thường hay sao?” Hàn Sinh Dịch nói.

Ông ta không hề phát hiện có bất kỳ điểm bất thường nào, Phù Dao cũng gật nhẹ đầu vì cảm thấy Hàn Sinh Dịch nói rất có lý, nhưng mà trong lòng nàng vẫn hơi bất an.

Lần này bọn họ tới đây là vì truy tìm tung tích của Thôn Thiên Tước, vì hôm qua Thôn Thiên Tước đã biến mất bên trong dãy núi Thiên Nam. Bọn họ đã kiên trì tìm kiếm suốt cả một ngày mà cũng không tìm thấy nó.

“Hiện tại đã không còn sớm, ngươi mau nghỉ ngơi một chút đi! Sáng sớm ngày mai chúng lại tiếp tục lên đường.”

“Đại trưởng lão bên kia vừa mới truyền tin tức đến rằng bọn hắn đã tiến vào Vô Nhân Khu, cũng không biết bọn hắn ở nơi đó có thu hoạch gì chưa?” Hàn Sinh Dịch gật đầu nói rồi chậm rãi đi về lều vải, chỉ để lại mấy tên đệ tử gác đêm và chuẩn bị đi nghỉ ngơi.

Phù Dao khẽ gật đầu, đôi mắt nàng hơi chuyển động và cũng có chút buồn ngủ.

Nàng lười biếng vươn vai, dáng người xinh đẹp kia hiện ra hoàn toàn. Sau đó nàng chậm rãi đi vào lều vải của mình để chuẩn bị nghỉ ngơi.

Cho đến lúc rạng sáng, tại thời điểm trời và đất mông lung mờ mịt, bỗng nhiên toàn bộ dãy núi Thiên Nam xảy ra động đất.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Hàn Sinh Dịch vội vàng đi ra khỏi lều vải, ông ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mà khẽ giật mình.

“Cái này…”

Phía trên đỉnh núi có một con rùa khổng lồ đang chậm chạp bò qua, mỗi một bước đi của nó đều khiến cho mặt đất khẽ rung chuyển.

Trên đầu của con rùa khổng lồ này còn mang theo một cái quan tài toát ra một hơi thở nồng đậm của sinh mệnh.

“Đây chính là sơn bảo sao?” Trong chớp mắt tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi.

Hàn Sinh Dịch không ngờ tới lão quy khổng lồ cõng quan tài trong truyền thuyết thế mà lại để cho bọn hắn gặp được.

“Hàn thúc, con rùa khổng lồ này tại sao lại xuất hiện ở đây?” Phù Dao từ từ đi tới hỏi.

Nàng nhìn xem con rùa khổng lồ to như một ngọn núi nhỏ kia mà sắc mặt trắng bệch.

Nàng chưa từng gặp qua con cự thú nào đáng sợ như thế, chỉ dựa vào khí tức của nó cũng đã khiến cho nàng thần hồn điên đảo, đứng cũng không vững.

Hàn Sinh Dịch lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết rõ, nhưng mà nó xuất hiện ở đây cũng không phải là chuyện tốt gì, bởi vì sơn bảo đúng là rất có sức hấp dẫn, đặc biệt là luồng sức sống mãnh liệt kia.”

Hàn Sinh Dịch có thể cảm giác được, bảo bối bên trong quan tài có thể chính là thuốc Trường Sinh trong truyền thuyết.

Chẳng trách nó lại thu hút được đám sát thủ như Thôn Thiên Tước kia.

Ầm!!!

Sấm chớp bỗng nhiên từ chín tầng mây loé lên, trong chốc lát mưa gió kéo đến, khắp mặt đất đều phát ra tiếng vang ầm ầm.

Lão quy chậm rãi cõng quan tài đi qua, nhìn bước chân của nó có vẻ chậm chạp nhưng mỗi một bước đều có thể phát ra sức mạnh kinh thiên động địa.

Bình Luận (0)
Comment