Trong khi tất cả mọi người đang mải quan sát, dưới màn sương mù mờ mịt hỗn loạn, một con cự thú Hoang Cổ từ khe núi Thái Hành từ từ lộ ra da thịt.
“Đây là…”
“Toan Nghê!”
Hàn Sinh Dịch kinh hãi hô lên, sau Thôn Thiên Tước vậy mà lại xuất hiện thêm cả một con cự thú hung ác thời Hoang Cổ nữa.
Hơn nữa từ khí tức của nó có thể cảm giác được, có vẻ như nó ít nhất cũng phải là một con hung thú Chí Tôn cảnh.
“Trời ạ! Thiên địa muốn thay đổi rồi sao?”
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều hết sức kinh hãi.
Trong lòng Hàn Sinh Dịch vô cùng lo lắng mà vội vàng nói với Phù Dao và các đệ tử phía sau: “Mau rời khỏi nơi này!”
Nói xong ông ta liền tiện tay bóp nát truyền tin phù rồi mang theo tất cả mọi người rời khỏi đây.
Trong đội ngũ này chỉ có một mình hắn là cường giả Giáo Chủ cảnh trung kỳ, có lẽ hắn có thể tự bảo vệ được bản thân nhưng Phù Dao cũng đang ở trong đội, mà nàng không thể xảy ra chuyện được.
Để cho an toàn Hàn Sinh Dịch đã quyết định trước hết rút lui, chờ các trưởng lão chạy tới kịp rồi bàn bạc kế sách sau.
Đùng!!!
Đột nhiên một tia sét kinh hoàng giáng xuống, đánh cho ngọn núi nứt ra thành một cái khe thật dài rất kinh người.
Lúc này toàn bộ vùng đất im lặng đã hoàn toàn hỗn loạn, bên trong không chỉ có người của thánh địa Dao Trì mà còn có những cường giả và đệ tử của các danh gia thánh địa khác đều qua đêm ở đây.
Tất cả mọi người đều bị tiếng sét kinh hoàng này đánh thức.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vừa chui ra khỏi lều vải thì bọn hắn liền thấy rõ cảnh tượng phía trên đầu, ai nấy đều bị sợ đến choáng váng.
“Trời ạ ! Là hung thú Hoang Cổ, Toan Nghê!”
“Mọi người mau chạy đi!”
Một tiếng sấm sét này rốt cuộc cũng phá vỡ sự yên tĩnh của vùng đất im lặng.
Tất cả mọi người bắt đầu hoảng sợ mà bỏ chạy tán loạn.
Đám người Phù Dao cũng nhanh chóng rời khỏi địa điểm lúc đầu để tránh xa Toan Nghê.
Sau khi chạy ra xa trăm dặm, bọn hắn mới dám quay đầu nhìn lại cảnh tượng vừa mới xảy ra.
“Không thể tưởng tượng nổi, ta vốn nghĩ lần bạo động này thì Thôn Thiên Tước đã là đáng sợ nhất rồi. Ai mà nghĩ tới lại xuất hiện cả một con Toan Nghê.” Sắc mặt Phù Dao tái nhợt nói ra, rõ ràng nàng vẫn chưa hoàn hồn khỏi nỗi sợ hãi vừa rồi.
Bắt đầu từ lúc nửa đêm là nàng đã có linh cảm đêm nay sẽ xảy ra chuyện lớn, không ngờ linh cảm của nàng lại chính xác như vậy.
Toan Nghê vừa xuất hiệnthì trong nháy mắt đã dẫn sấm sét tấn công lão quy cõng quan tài kia, toàn bộ vùng đất im lặng đều bị đánh thức.
Sức mạnh của lão quy dường như còn cao hơn Toan Nghê, nên đối mặt với sự tấn công của Toan Nghê mà nó xem như không có gì, vẫn chậm chạp bò về phía trước.
Mỗi một bước đi của lão quy nhìn có vẻ chậm chạp, nhưng thực ra lại nhanh vô cùng, Toan Nghê ở phía sau cố hết sức đuổi theo vậy mà cũng không đuổi kịp bước chân của nó.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng con rùa khổng lồ sắp biến mất một lần nữa thì đột nhiên, một ngọn lửa ngút trời từ từ bùng lên từ một ngọn núi.
“Đó là...”
“Thôn Thiên Tước!”
Tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi, chẳng ai ngờ rằng Thôn Thiên Tước mà bọn họ đang khổ sở tìm kiếm vẫn luôn trốn ở trong sơn động kia.
Cửu Thiên Thần Điểu phun ra ngọn lửa hừng hực, vỗ vỗ đôi cánh, trong nháy mắt toàn bộ ngọn núi đã bị bao trùm trong biển lửa.
“Dao nhi, cẩn thận!”
Một quả cầu lửa đột nhiên lao tới, suýt chút nữa rơi trúng Phù Dao, sắc mặt nàng trắng bệch và mang ánh mắt khiếp sợ, Hàn Sinh Dịch cố gắng hết sức muốn chạy tới ngăn cản.
Nhưng đó chính là một kích của hung thú Chí Tôn cảnh Thôn Thiên Tước. Cho dù chỉ là một cú đánh bình thường của nó thì cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết Phù Dao.
“Ta... sắp phải chết sao?” Vẻ mặt Phù Dao tái nhợt, yếu ớt, tuyệt vọng nhìn quả cầu lửa đang lao nhanh về phía mình.
Trong thoáng chốc nàng suy nghĩ rất nhiều, nàng muốn tránh đi nhưng mà phạm vi bao trùm của quả cầu lửa thực sự quá lớn, kể cả có sử dụng chiêu dịch chuyển tức thời thì nàng cũng không thể rời khỏi phạm vi này.
Hàn Sinh Dịch cố gắng chạy tới ngăn cản mà không ngờ tới một tia sét từ bên trái đánh thẳng vào đầu ông ta.
Hàn Sinh Dịch khó có thể lo được cho cả hai bên, nếu chỉ chú ý quả cầu lửa kia thì tia sét này sẽ lấy mạng của ông ta.
Nhưng nếu không quan tâm thì Phù Dao chắc chắn sẽ phải chết, ngay cả những đệ tử phía sau lưng nàng cũng sẽ vì thế mà mất mạng.
Trong cơn tuyệt vọng, trong lòng Hàn Sinh Dịch lo lắng đến tột cùng, mà toàn thân ông ta lại không có chút sức lực nào.
Ngay lúc này, một vầng sáng màu trắng phá vỡ bóng tối im lặng, cắt ngang bầu trời, tựa như mặt hồ đang yên ả thì đột nhiên nổi lên gợn sóng dữ dội, hai ngọn núi lớn liền bị bổ làm đôi.
“Là ai đã cứu ta?” Phù Dao bừng tỉnh từ trong tuyệt vọng mà nhìn về phương hướng phát ra một kiếm kia.
Chỉ thấy từ bên trong sương mù mơ hồ có một bóng người áo trắng, trong tay cầm một thanh trường kiếm giống như một vị kiếm tiên bị lạc ở nhân gian, tư thế vô cùng hiên ngang.