Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 160 - Chương 160 - Diệp Thu Muốn Động Thủ

Chương 160 - Diệp Thu Muốn Động Thủ
Chương 160 - Diệp Thu Muốn Động Thủ

Đợi sương mù tan đi, ánh mắt Phù Dao chăm chú say mê nhìn bóng dáng áo trắng ở trên bầu trời. Cuối cùng đến khi nhìn rõ ràng thì trong lòng run lên: “Là hắn…”

“Vừa rồi là hắn đã cứu ta sao ?” Nàng thì thầm tự nói, ánh mắt phức tạp nhìn bóng người trên bầu trời mà vẫn còn chưa hoàn hồn.

Vừa rồi Phù Dao đã dạo qua quỷ môn quan một vòng, nếu là người bình thường ở trong trường hợp này thì chắc hẳn là đã bị doạ sợ đến mức nằm bẹp trên mặt đất rồi.

Phù Dao là Thánh Nữ nên tinh thần cũng coi như không tệ, dù chậm một chút nhưng cuối cùng cũng từ từ hồi phục.

“Dao Nhi, ngươi không sao chứ?” Hàn Sinh Dịch ngăn cản tia sét kia xong thì cũng không để ý gì nữa mà điên cuồng lao tới.

Sau khi biết được Phù Dao vẫn bình yên vô sự thì ông ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Hàn thúc, ta không sao, là hắn đã cứu ta...” Phù Dao chỉ vào bóng dáng trên bầu trời, ánh mắt phức tạp nói ra.

Hàn Sinh Dịch nhìn theo phương hướng nàng chỉ và thấy bên trong đám sương mù kia có một bóng người đang đứng sừng sững giữa không trung và quay lưng về phía bọn họ.

Hắn đứng ở nơi đó như có một sức mạnh uy hiếp đáng sợ vô hình, giống như một thanh kiếm sắc bén bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên thẳng vào tim.

“Diệp Thu...” Hàn Sinh Dịch lẩm bẩm trong miệng.

Ông ta không ngờ được rằng ở trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc này mà lại có Diệp Thu ra tay giúp đỡ.

Ân nghĩa như thế này làm sao thánh địa Dao Trì lại có thể không nhớ được.

Phải biết rằng Phù Dao chính là Thánh Nữ của thánh địa Dao Trì, thân phận của nàng rất đặc biệt, kể cả Hàn Sinh Dịch có chết thì nàng cũng không thể chết được. Do vậy Diệp Thu cứu nàng thì chẳng khác nào là có ơn lớn với thánh địa Dao Trì.

Hiện tại vùng đất im lặng đã vô cùng hỗn loạn, Hàn Sinh Dịch cũng không để ý được nhiều mà vội vàng chạy tới xem tình hình thương vong của những đệ tử phía sau.

Vừa rồi Thôn Thiên Tước tuỳ tiện đánh ra một kích mà hậu quả là đã đánh chết mấy tên đệ tử tu vi thấp, còn lại cũng bị thương nhẹ.

“Chết tiệt!”

“Truyền tin phù đã gửi đi, đám người đại trưởng lão cũng không biết chính xác khi nào sẽ tới được đây, trước hết các ngươi cứ ở đây đừng chạy lung tung.”

Hàn Sinh Dịch nghiêm khắc dặn dò, đây là lần đầu tiên ông ta có cảm giác lực bất tòng tâm khi không thể để ý đến cả hai bên. Ông ta tiếc là mình không học được Phân Thân Chi Thuật.

Từ trên bầu trời, Diệp Thu chầm chầm đáp xuống, sau lưng hắn còn có một thanh niên đẹp trai anh tuấn đi theo.

Bọn họ cũng biết người này chính là người mà lúc trước đã gặp một lần ở thành Quảng Lăng, Tiêu Dật.

“Hàn trưởng lão, đã lâu không gặp! Các ngươi không sao chứ?” Diệp Thu bước tới ân cần hỏi thăm.

“Nhóm chúng ta không sao, đa tạ đạo hữu vừa rồi đã ra tay giúp đỡ, nếu không có ngươi ra tay kịp thời thì chỉ sợ mấy đứa nhỏ kia đã sớm bỏ mạng mà xuống hoàng tuyền rồi.” Hàn Sinh Dịch nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng.

Phù Dao cũng mở miệng nói: “Đa tạ tiền bối đã có ơn cứu mạng, Phù Dao xin nguyện ghi nhớ trong lòng.”

Diệp Thu nhẹ gật đầu, hắn một đường lần theo dấu vết đến nơi này và tình cờ phát hiện Phù Dao và những người khác đang gặp nguy hiểm nên tiện tay cứu giúp.

Trường hợp này có thể chỉ là hành động vô ý của Diệp Thu, nhưng trong lòng Phù Dao rõ ràng chính là đại ân cứu mạng.

“Không sao là tốt rồi! Cũng may chúng ta tới kịp lúc, nếu không hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi.’’ Ánh mắt Diệp Thu say mê nhìn con Thôn Thiên Tước ở bên trên đám mây kia mà trong mắt lộ ra vẻ phấn khích.

“Tiểu Dật, ngươi trước tiên ở lại dây, không nên chạy lung tung, ta đi gặp con Thôn Thiên Tước kia một chút.” Diệp Thu dùng giọng điệu vô cùng bình thản nói ra lời làm cho tất cả mọi người lập tức sợ hãi choáng váng.

“Cái gì?” Hắn vừa nói lời này xong thì trên mặt nhóm người Phù Dao liền lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Diệp Thu thực sự muốn đi gặp con Thôn Thiên Tước kia sao? Nó chính là một con hung thú Chí Tôn cảnh, sức mạnh không thể coi thường được!

Rốt cuộc hiện tại thực lực của hắn mạnh cỡ nào mà lại dám đi khiêu chiến Thôn Thiên Tước? Hắn bị điên rồi sao?

“Diệp đạo hữu, đừng manh động. Chúng ta vẫn nên chờ những người khác tới rồi cùng nhau xông lên.”

“Tình huống hiện tại hơi hỗn loạn, chưa kể đến lão quy kia mà chỉ một con Thôn Thiên Tước cùng một con Toan Nghê thôi thì cũng không phải là thứ mà chúng ta có thể đối phó được.”

“Giờ phút này bọn chúng đã bắt đầu đánh nhau, vậy sao không đợi đến lúc chúng nó lưỡng bại câu thương rồi chúng ta lại ra tay?”

Hàn Sinh Dịch phân tích vô cùng có lý.

Sau khi Thôn Thiên Tước xuất hiện thì lập tức ra đòn tấn công con rùa khổng lồ kia, mà Toan Nghê cũng bị nó xem như là đối thủ.

Hai bên đánh nhau túi bụi, suýt chút nữa đã đem vùng đất im lặng san thành bình địa.

Từ trong ra ngoài là một biển lửa, hoàn toàn thắp sáng cả bầu trời đêm tăm tối.

Đám cường giả của các thánh địa đang ở trong vùng đất im lặng đều đã phát ra tín hiệu, như vậy sẽ có thêm nhiều cường giả đến đây vây công Thôn Thiên Tước.

Bình Luận (0)
Comment