Diệp Thu ra tay vào lúc này quả thật có chút lỗ mãng, nhưng mà hắn không thể đợi được nữa vì hắn vô cùng muốn dùng Thôn Thiên Tước để thử kiếm pháp một chút.
Từ sau khi học xong Thảo Tự Kiếm Quyết thì Diệp Thu chưa hề sử dụng đến chiêu thứ hai, Loạn Vũ Kích Trường Không.
“Các ngươi yên tâm, ta chỉ thử một kiếm thôi. Nếu cảm thấy không có cơ hội thì ta nhất định sẽ lui lại.” Diệp Thu mỉm cười nói, lộ ra vẻ mặt tự tin.
Nói xong hắn lập tức tung người bay vào bên trong màn sương mù.
Phù Dao lo lắng nhìn theo bóng lưng của Diệp Thu, nàng vươn tay muốn ngăn cản thì bất đắc dĩ rút về.
“Aizzz...” Hàn Sinh Dịch thở dài một tiếng mà đưa mắt nhìn Diệp Thu tiến vào chiến trường.
Lúc này tại vùng đất im lặng, tất cả mọi người có mặt ở đây đều đang quan sát trận đấu kinh thiên động địa kia.
Hai con hung thú Hoang Cổ đánh nhau, đánh tới mức trời long đất lở.
Ngay khi bọn họ đang nhìn đến say mê thì đột nhiên phát hiện có một bóng dáng từ phía dưới xông lên, xuất hiện ở ngay trung tâm trận chiến.
“Đó là ai vậy?”
“Người này không muốn sống nữa sao?”
“Mẹ nó! Hai con hung thú đang đánh nhau mà hắn cũng dám tham dự vào ư? Nếu hắn không phải là một kẻ điên thì chắc chắn cũng là một tên ngốc.”
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều mơ hồ, ngơ ngác nhìn theo bóng dáng cô độc ở trên bầu trời kia.
Diẹp Thu đứng trên không trung tựa như một thanh lợi kiếm sắc bén, phá vỡ đêm dài tăm tối.
Một tia lửa xẹt qua, mấy người này cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của Diệp Thu.
Có người tinh mắt mà kinh ngạc hô lên: “Đây chẳng phải là Diệp Thu, thủ toạ của Tử Hà phong sao?”
“Cái gì?”
“Chính là vị thủ toạ của Tử Hà phong, người mà lúc trước đã đánh bại con Luyện Ngục Cự Viên kia sao?”
“Hoá ra là hắn! Tại sao hắn lại xuất hiện ở trên đó? Hơn nữa nhìn tình huống này có vẻ như hắn muốn một mình chiến đấu với hai con hung thú Hoang Cổ thì phải? Vậy không phải có chút quá điên rồ rồi sao?”
Đám người thảo luận ầm ĩ, có người bội phục dũng khí của Diệp Thu, nhưng cũng có người cảm thấy hắn quá điên cuồng.
Cũng không ai biết Diệp Thu dã lấy lòng tin ở đâu ra mà lại dám đi khiêu chiến với hai con cự thú hung ác này.
“Diệp Thu!” Ở một chỗ khác trong vùng đất im lặng, ánh mắt Lý Đạo Nguyên âm trầm lạnh lùng, đằng đằng sát khí nhìn xem bóng người trên cao.
Hắn không quên được lần trước ở thành Quảng Lăng, Diệp Thu đã khiến cho hắn mất hết mặt mũi như thế nào.
Lần đó đã khiến cho tâm cảnh của hắn bị thương, nếu không có đại trưởng lão của Bất Lão sơn giúp đỡ thì hiện tại sợ là hắn đã sớm rơi xuống phía dưới Giáo Chủ cảnh.
“Tại sao lại là hắn?” Lý Trường Không ở bên cạnh chán nản tự hỏi.
Ông ta luôn có cảm giác đi đến đâu cũng có thể gặp được Diệp Thu vậy. Mà mỗi lần ông ta gặp Diệp Thu thì đều sẽ gặp xui xẻo nên trong lòng ông ta liền có bóng ma tâm lý.
“Hừ, hắn dám đi khiêu chiến Thôn Thiên Tước thì đúng là tự tìm đến cái chết.”
“Tốt hơn hết là Thôn Thiên Tước giết hắn luôn để trị căn bệnh kiêu ngạo điên rồ của hắn.”
Lý Đạo Nguyên khó chịu nói ra.
Sự xuất hiện của Diệp Thu ở vùng đất im lặng này đã gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi.
Lúc này Diệp Thu cũng đã xâm nhập vào chiến trường nhưng hắn không vội vàng ra tay mà chậm rãi ngưng tự kiếm khí ở giữa hai ngón tay.
“Thôn Thiên Tước!”
Ánh mắt Diệp Thu quan sát kỹ con Cửu Thiên Thần Điểu kia, kiếm khí bao phủ toàn thân hắn, khí chất cả người hắn trong chớp mắt đã thay đổi một trời một vực.
Trong lúc vô hình, sương mù lan ra, một thanh kiếm khổng lồ đỏ như máu treo trên không trung.
Thôn Thiên Tước dường như cảm nhận được sự uy hiếp mà phát ra một tiếng huýt dài.
Đây là thức thứ hai của Thảo Tự Kiếm Quyết, Loạn Vũ Kích Trường Không.
Từ khi học được nó đến nay, đây là lần đầu tiên Diệp Thu sử dụng nên trong lòng có chút phấn khích.
Chiêu kiếm này tuyệt đối là sát sinh chi kiếm, vì mỗi một kiếm đều mang theo uy lực to lớn.
Chỉ với hai ngón tay mà Diệp Thu đã ngưng tụ ra kiếm khí ngút trời, trong vòng phạm vi trăm dặm tất cả cỏ cây đều lay động.
"Thật không thể tin nổi, đó là chiêu kiếm gì vậy? Tại sao ta lại có cảm giác chiêu kiếm này chỉ tồn tại ở trên trời, phi thường giữa thế gian?"
Mọi người đứng xem đều si ngốc mà nhìn chằm chằm vào bóng người ở trên trời, cảm thấy hoàn toàn chấn động.
Bọn họ có thể cảm nhận được sức mạnh uy hiếp đáng sợ đến từ chiêu kiếm này.
"Cái này… Chẳng lẽ chính là thần kỹ trong truyền thuyết?"
"Không ngờ kiếm pháp của hắn vậy mà đã đạt đến trình độ như thế."
"Chỉ dựa vào một kiếm này thì hắn cũng đủ để phong thần rồi."
"Danh hiệu Kiếm Tiên chỉ sợ là sẽ phải rơi vào trên đầu hắn."
Có người nói đùa: "Bạch Y Kiếm Tiên nghe đầy bức cách!"