Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 162 - Chương 162 - Chém Rụng Thôn Thiên Tước

Chương 162 - Chém Rụng Thôn Thiên Tước
Chương 162 - Chém Rụng Thôn Thiên Tước

Kiếm khí ngưng tụ hoàn toàn, trong lúc nhất thời giữa thiên địa tựa như thiết lập ra một lĩnh vực.

Đó là một mảnh bầu trời huyết sắc, như thể đang nhỏ xuống từng giọt máu, sát khí ngập trời.

Trong lòng mọi người run lên, cảm thấy hoảng sợ vô cùng.

Ở bên kia, trông thấy một kiếm này mà sắc mặt Lý Đạo Nguyên hết sức khó coi, hắn tức giận đấm một phát vào cái gốc đại thụ bên cạnh.

Dù thịnh nộ mà bất lực khiến cho hắn dần dần phát điên lên: "Không! Không thể nào! Làm sao hắn lại biết loại kiếm pháp này?"

Lý Trường Không liếc hắn một cái, chậm rãi nói:

"Không có gì là không thể! Sư đệ, ngươi đừng quên, một kiếm lúc trước của hắn ở thành Quảng Lăng cũng không hề thua kém một kiếm ngày hôm nay. Đối với kiếm đạo mà nói hắn hoàn toàn có thể xứng với hai chữ tuyệt đỉnh.”

“Ngay từ đầu ta đã nói rồi, người này rất đáng sợ, nên ta đã bảo ngươi không được đắc tội với hắn."

"Bây giờ Bất Lão sơn chúng ta bởi vì một lần bốc đồng của ngươi mà đã đắc tội với hắn một lần, ta hi vọng ngươi có thể tỉnh táo một chút."

Lý Trường Không nói ra lời này không phải để khuyên bảo Lý Đạo Nguyên, mà là muốn cảnh cáo hắn.

Nếu như chuyện như vậy lại phát sinh lần thứ hai thì ông ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào nữa. Không chỉ vậy, Bất Lão sơn cũng có thể bỏ rơi Lý Đạo Nguyên.

Bất Lão Sơn là một đạo thống viễn cổ, truyền thừa qua rất nhiều năm, nên không thể vì ân oán cá nhân của một trưởng lão mà lựa chọn đánh cược toàn bộ tương lai của tông môn được.

Lý Đạo Nguyên cũng hiểu rõ đạo lý này mà nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn cũng chỉ có thể khuất phục.

Trong đội ngũ của thánh địa Dao Trì bên này, nhìn Diệp Thu ở trên không mà Phù Dao mang ánh mắt phức tạp nói: "Hàn thúc, ngài có thể nhìn ra sự kỳ diệu của một kiếm này không? Kiếm pháp này so với chiêu Thần Thánh Thẩm Phán của thánh địa Dao Trì chúng ta thì như thế nào?"

Nàng rất tò mò kiếm thuật của Diệp Thu đến cùng đã đạt đến trình độ nào? Làm thế nào mà hắn lại học được một kiếm khủng khiếp như này?

Phù Dao thật sự rất tò mò, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thu là nàng đã cảm thấy vô cùng hứng thú đối với vị thủ tọa trẻ tuổi của Tử Hà phong này.

Bởi vì trong lòng nàng có suy đoán một chút, chỉ sợ là khi nàng đến độ tuổi của Diệp Thu thì cũng không thể làm được như hắn.

Thiên tài như thế mà vì sao trong nhiều năm không có tiếng tăm gì? Tại Đại Hoang nàng chưa bao giờ nghe thấy lời đồn gì về hắn!

Mãi cho đến trận hung thú bạo động lần này thì hắn mới bắt đầu bộc lộ tài năng.

Có lẽ bản thân Diệp Thu chính là một người không màng danh lợi, đối với danh lợi không có hứng thú. Đây chính là tâm tính mà một vị cường giả nên có!

Trong vô thức, tâm tư của Phù Dao đã dần dần bị Diệp Thu ảnh hưởng, tính cách của nàng cũng đang xảy ra biến hóa.

Nàng không còn quan tâm đến thứ gọi là thanh danh nữa, và cũng không quan tâm đến việc mọi người bên ngoài nói về nàng như thế nào, hay bàn luận về nàng và Hạc Vô Song cùng các thiên tài khác xem đến cùng là ai mạnh hơn ai.

Sau khi nhận biết Diệp Thu, Phù Dao đã hiểu rõ một điều, cường giả không bao giờ cần phải chứng tỏ chính mình với thiên hạ, vì thời điểm nên toả sáng thì nhất định sẽ toả sáng!

Hàn Sinh Dịch quan sát thật kỹ Diệp Thu phía trên cao mà thở dài nói: "Không thể so sánh được! Một kiếm này của hắn có thể gọi là thiên kiếm, vậy Dao Trì kiếm pháp của chúng ta làm sao có thể so sánh nổi!"

Lời này vừa nói ra thì tất cả mọi người đều kinh ngạc, vì câu nói từ trong miệng của Hàn Sinh Dịch có độ tin cậy cực kỳ cao.

"Ngay chiêu kiếm Thần Thánh Thẩm Phán của thánh địa Dao Trì chúng ta mà cũng không thể sánh bằng ư?"

"Không thể so được!"

Mọi người nghe vậy mà có chút thất vọng. Bổ Thiên giáo có thần kỹ bậc này thì tương lai nhất định sẽ vượt qua tất cả các thánh địa.

"Gréc gréc gréc!”

Thôn Thiên Tước cảm thấy sự đe doạ đến từ thanh kiếm huyêt sắc khổng lồ treo trên đỉnh đầu mà cảm xúc của nó hơi mất kiểm soát kêu lên.

Thôn Thiên Tước bỏ qua đòn tấn công của Toan Nghê mà dự định sẽ giết chết kẻ đang đứng trước mặt nó trước.

Thôn Thiên Tước đột nhiên há to miệng, trong nháy mắt một lực hút đáng sợ hướng thẳng về phía Diệp Thu, nó như muốn một ngụm nuốt hắn vào trong bụng.

Diệp Thu sao có thể để cho Thôn Thiên Tước đạt được mục đích, sức mạnh của Giáo Chủ cảnh đỉnh phong liền bộc phát trong nháy mắt.

Mặc dù chống lại có chút miễn cưỡng nhưng hắn cũng sẽ không bị hút đi.

"Tới đi!" Kiếm khí ngưng tụ thành công, Diệp Thu nở một nụ cười điên cuồng.

Hắn bỗng nhiên chém về phía trước. Trong chốc lát, không gian như thể bị xé rách ra một đường.

Dưới kiếm khí huỷ thiên diệt địa này, cả không gian đều rung chuyển dữ dội.

Thanh huyết sắc cự kiếm kia hung ác chém về hướng Thôn Thiên Tước giống như một con cự long lao xuống từ bầu trời cao.

Dưới lực lượng khủng bố của chiêu kiếm này, Thôn Thiên Tước đã bị khoá chặt.

Thôn Thiên Tước gầm lên một tiếng với vẻ mặt tràn đầy sợ hãi mà nhìn huyết sắc cự kiếm chém tới.

Nó muốn chạy trốn mà lại phát hiện luồng kiếm khí kia đã khóa chặt nó, cho dù nó muốn trốn như thế nào thig cũng trốn không thoát.

Thôn Thiên Tước chỉ có thể há cái miệng to ra một lần nữa vì muốn dùng lực hút để giải trừ nguy hiểm.

Ầm!!!

Bầu trời phát ra một tiếng vang thật lớn, ngay lập tức trên trời đổ xuống cơn mưa máu.

Cơn mưa máu này xuất phát từ máu của Thôn Thiên Tước, một cái cánh của nó cứ thế đã bị một kiếm của Diệp Thu chém rụng.

"Mẹ kiếp! Chiêu kiếm này cũng quá kinh khủng đi!"

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều chấn kinh.

Bình Luận (0)
Comment