Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 163 - Chương 163 - Thân Thể Chí Tôn

Chương 163 - Thân Thể Chí Tôn
Chương 163 - Thân Thể Chí Tôn

Mạnh như Thôn Thiên Tước mà cũng không thể ngăn cản một kiếm kia, ngay cả khi nó sử dụng bí thuật truyền thừa mạnh nhất của mình mà cũng không làm gì được.

Lúc này, trong mắt Thôn Thiên Tước đã lộ ra vẻ sợ hãi. Nó không dám tin khi nhìn xem một cái cánh bị chém rụng của mình mà gào thét thảm thiết.

Thôn Thiên Tước đã sống không biết bao nhiêu năm rồi mà làm gì có lúc nào nó bị thương nặng như vậy?

Ngay cả Huyền Thiên đạo nhân năm đó mà cũng chỉ có thể trục xuất nó, chứ cũng không thể đả thương được nó.

Thôn Thiên Tước bị một kiếm trọng thương rơi từ trên không trung xuống, hấp hối sắp chết.

Ngay khi tất cả mọi người nghĩ là nó đã chết rồi thì thân thể của nó vậy mà lại hồi sinh một lần nữa.

"Thân thể Chí Tôn!"

Mọi người đều kinh hãi, con Thôn Thiên Tước này đã đột phá Chí Tôn cảnh, cho dù thân thể gặp phải vết thương chí mạng nhưng chỉ cần nó còn một hơi thở thì sẽ có thể lập tức mọc ra một lần nữa.

Giữa không trung, Diệp Thu cũng có chút không tin nổi. Hắn chuẩn bị xuất ra kiếm thứ hai để kết liễu hoàn toàn tính mạng của Thôn Thiên Tước, nhưng không ai ngờ tới Thôn Thiên Tước bỗng nhiên phun ra một quả cầu lửa buộc Diệp Thu phải lui lại.

Dù sao nó cũng là một con hung thú tu vi Chí Tôn cảnh, có thực lực cao hơn Diệp Thu.

Một kiếm vừa nãy là do nó chủ quan do đang đối phó với Toan Nghê mà chưa kịp ngăn cản Diệp Thu, nên mới để cho hắn thành công tích súc lực lượng.

Bây giờ đã nếm phải một lần thua thiệt cho nên Thôn Thiên Tước làm sao có thể lại cho Diệp Thu có cơ hội tấn công.

Nó dùng một quả cầu lửa đánh lui Diệp Thu rồi không tiếp tục đánh nữa. Nó tràn ngập tức giận nhìn chằm chằm Diệp Thu rồi quay người bay mất.

Một kiếm vừa rồi đã thương tổn tới thần hồn của Thôn Thiên Tước, thân thể nó dù đã khôi phục nhưng cũng bị trọng thương.

Lúc này nếu Thôn Thiên Tước không rời đi thì chỉ sợ nó sẽ thật sự không rời đi được nữa.

Thôn Thiên Tước vốn rất nổi tiếng là kẻ xảo quyệt, khi biết rõ lúc này nó còn chần chừ là sẽ nguy hiểm đến tính mạng thì nó ngay lập tức chạy trốn không chút do dự.

"Muốn chạy à? Đứng lại đó cho ta!" Diệp Thu lại một lần nữa vung kiếm lên muốn chém Thôn Thiên Tước, nhưng tốc độ của nó cực kỳ nhanh, dù cho hắn có dịch chuyển tức thời mấy lần mà cũng không thể đuổi kịp.

"Chết tiệt!" Diệp Thu nổi giận mắng mỏ.

Mặc dù hắn đã bộc phát ra toàn lực của bản thân nhưng vẫn không thể đuổi kịp Thôn Thiên Tước.

Quả thật đúng như sư tôn của hắn đã từng nói, một khi Thôn Thiên Tước vỗ cánh thì liền có thể cách xa ngươi mấy vạn dặm.

Cho dù Diệp Thu có thể vượt qua không gian rồi thuấn di theo nhưng chắc hẳn cũng không thể đuổi kịp nó.

Nhưng hắn vẫn không muốn từ bỏ cơ hội trời cho lần này. Nếu như lúc này không thừa dịp chém chết Thôn Thiên Tước mà đợi đến khi thương thế của nó bình phục rồi trở về cắn trả, vậy chưa chắc hắn đã có cơ hội tốt như thế này.

Trong lòng Diệp Thu rất rõ ràng, vừa rồi hắn sở dĩ có thể làm Thôn Thiên Tước bị thương nặng hoàn toàn là do thừa cơ chiếm chút thượng phong rồi nhân cơ hội đánh lén.

Hơn nữa đây là lần đầu tiên Diệp Thu sử dụng chiêu thức cấp bậc thần kỹ như Loạn Vũ Kích Trường Không, mà Thôn Thiên Tước chưa từng thấy qua thần kỹ như vậy nên tất nhiên là bị đánh cho trở tay không kịp. Nếu đợi lần sau thì chỉ sợ nó sẽ có phòng bị.

"Ngươi đứng lại cho ta!" Một tiếng quát lạnh vang lên tận mây xanh.

Đột nhiên từ trên chín tầng trời xuất hiện một đạo kiếm khí cắt ngang bầu trời, hung bạo chém về phía đám mây bên kia.

"Mẹ ơi! Đạo kiếm khí này quá lăng lệ!"

Toàn bộ đều trở nên kinh hãi khi nhìn thấy đạo kiếm khí kia.

Tuy rằng bọn họ đều nghe nói qua những chiến tích của Diệp Thu lúc trước và cũng đã biết được thực lực siêu quần của hắn. Nhưng dù sao hắn cũng không nên mạnh biến thái như vậy chứ?

Lúc trước Diệp Thu nhiều nhất cũng chỉ đánh với một, hai tên Giáo Chủ cảnh thôi mà.

Nhưng giờ hắn vậy mà truy sát cả hung thú Chí Tôn cảnh!

"Hắn một mình đuổi giết Thôn Thiên Tước sao?"

"Đây là thể loại quái vật gì vậy?"

"Loạn rồi! Hoàn toàn loạn rồi! Ta chưa từng thấy qua người nào có thể đem Thôn Thiên Tước bức bách đến loại trình độ này!"

"Giáo Chủ cảnh đánh Chí Tôn cảnh ư? Đây còn là người sao?"

Dù sao cũng nên nhớ, Thôn Thiên Tước cũng không phải là Chí Tôn cảnh bình thường, mà nó là hung thú có huyết thống Thái Cổ di chủng.

"Làm sao hắn dám cơ chứ?" Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều chấn kinh.

Quả thực bọn họ không thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt.

Đạo kiếm khí kia như phá toái hư không, cắt ngang qua cả một phiến sâm lâm mà hung hăng chém về phía Thôn Thiên Tước.

Thôn Thiên Tước thấy một màn này mà toàn thân phát lạnh. Đã có lần giáo huấn lúc trước nên nó liền minh bạch tên tu sĩ nhân tộc trẻ tuổi kia có kiếm quyết vô cùng khủng bố, nhất là chiêu kiếm vừa rồi đã thiếu chút nữa lấy mạng của nó. Cho nên bây giờ nó nào dám cậy mạnh mà tiếp lấy chiêu kiếm này nữa.

Trong phút chốc, Thôn Thiên Tước đột nhiên xoay người một cái, cái đầu nó lao xuống mặt đất nhanh vun vút tránh thoát đạo kiếm khí của Diệp Thu.

Bình Luận (0)
Comment