Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 165 - Chương 165 - Càng Ngày Càng Thú Vị

Chương 165 - Càng Ngày Càng Thú Vị
Chương 165 - Càng Ngày Càng Thú Vị

Từ lúc bình minh, cường độ chiến đấu đã được đẩy lên cao trào, triệt để khiến cho toàn bộ vùng đất yên tĩnh này biến thành một mảnh hôn thiên ám địa, sinh linh ẩn nấp bốn phía cùng với thôn xóm sống gần đó đều bị ảnh hưởng.

"Thú vị, càng ngày càng thú vị!" Nhìn cảnh tượng điên cuồng này mà Diệp Thu dần dần trở nên hưng phấn.

Hắn xoay người nhìn về phía Thôn Thiên Tước, sau khi nó trải qua một hồi tàn sát thôn phệ điên cuồng thì thương thế của nó đã có dấu hiệu thối lui.

Diệp Thu nhận thấy tình huống như vậy mà trong đầu bỗng nảy ra phương án rời đi.

Hắn vốn định trực tiếp rút ra Vân Tiêu tiên kiếm để giải quyết Thôn Thiên Tước, nhưng bây giờ hắn đã thay đổi chủ ý.

"Ta ngược lại muốn nhìn xem cái thứ gọi là sơn bảo kia rốt cuộc là thứ gì mà lại có thể thu hút tới nhiều đại hung như vậy." Diệp Thu vừa dứt câu là thân ảnh của hắn đã nhanh chóng nhòe đi mà tiến về nơi khác.

Thôn Thiên Tước mới khôi phục lại và vừa định tìm Diệp Thu tính sổ thì nó đột nhiên phát hiện trước mặt mình đã không còn bóng dáng Diệp Thu .

Thôn Thiên Tước phát ra tiếng gào thét phẫn nộ mà mang theo cừu hận vội vàng thi triển thân ảnh muốn tìm ra Diệp Thu để báo thù một kiếm kia.

Lúc này Thôn Thiên Tước cũng phát hiện sự xâm nhập của Ma Viên Chu Yếm, mà Cự Quy thì đang bị hai con đại hung vây công, sơn bảo trên lưng nó mơ hồ có dấu hiệu rơi xuống.

Thôn Thiên Tước thấy thế thì cũng không nghĩ nhiều nữa mà lập tức gia nhập chiến trường.

So với báo thù thì trong lòng nó bảo vật này càng quan trọng hơn. Vì thứ này liên quan đến việc nó có thể đột phá cực hạn và tiến nhập vào lĩnh vực khác hay không?

"Chà chà, tam đại Chí Tôn vây công một con Cự Quy đã gần đất xa trời! Đây rốt cuộc là đạo đức tiêu vong hay là nhân tính thiếu hụt." Trong đội ngũ của Thánh Địa Dao Trì, Tiêu Dật ngơ ngác nhìn cảnh chiến đấu kia mà không nhịn được cảm thán một câu.

Đang lúc hắn còn chuẩn bị châm chọc thêm vài câu nữa thì một cái tát hung hăng đập vào mặt hắn.

"A a a..." Tiêu Dật nhất thời hoảng sợ, hắn còn tưởng rằng có người đánh lén mình mà xoay người nhìn lại, vậy mà đó lại là Diệp Thu.

"Ấy ấy, Diệp tiền bối, ngài trở lại khi nào vậy? Ta vừa rồi còn tưởng rằng có người thèm muốn mỹ mạo của ta mà có mưu đồ bất chính với ta nữa đấy!" Tiêu Dật che ngực làm ra vẻ sợ sệt nói.

Biểu cảm này của hắn dẫn tới một đám nam tử của Diệp Dao Trì chỉ biết câm nín mà không biết nói gì cho phải.

"Người này còn có chút liêm sỉ nào không vậy?"

Bọn hắn có chút chuyện không sao nghĩ ra được, tại sao Diệp Thu là một cao nhân có tâm tính đạm bạc như thế mà bên người hắn lại có thể có một tên cao ngạo không biết liêm sỉ như Tiêu Dật.

Hành vi cử chỉ của Tiêu Dật giống hệt như đám du côn lưu manh đầu đường xó chợ, nhưng có đôi khi hắn lại tỏ ra là vô cùng chững chạc, liêm khiết. Điều này khiến cho bọn hắn hoang mang không biết Tiêu Dật có đang cố ý giả vờ hay không?

Luận về thiên phú thì tùy tiện lấy ra một vị đệ tử ở đây cũng đều mạnh hơn Tiêu Dật, thật không hiểu tại sao Diệp Thu lại mang hắn đi theo. Dù sao Tiêu Dật cũng không phải là đệ tử hay người thân của Diệp Thu.

Điều này làm cho người ta liên tưởng đến một số chi tiết ám muội. Nếu Diệp Thu mang theo mỹ nữ thì còn có thể hiểu được, nhưng hắn mang theo một tên nam tử thì chẳng phải là...

"Hả?" Phù Dao thấy Diệp Thu vô thanh vô tức trở về mà trong lòng vô cùng vui vẻ, nàng đang muốn mở miệng thì đột nhiên ý thức được cái gì đó mà liền có chút ngượng ngùng, đánh bạo nói: "Diệp tiền bối, ngài trở về lúc nào vậy?"

Diệp Thu nhàn nhạt nhìn nàng, nói: "Vừa mới về!"

Vị thánh nữ Dao Trì này đúng là người đời có sao nói vậy, quả thật rất xinh đẹp!

Khí chất của nàng thanh bạch như xử nữ, nhẹ nhàng ưu nhã kết hợp với một thân váy dài trắng noãn trông thánh khiết không tì vết.

Quả thật nàng giống như một vị tiên tử rơi xuống phàm trần, nhất cử nhất động đều mê hoặc nhân tâm, làm cho cảm xúc con người ta không cách nào tự kiềm chế được.

Diệp Thu lơ đãng thưởng thức Phù Dao một chút, đương nhiên giờ phút này hành động của hắn chỉ là xuất phát từ bản tính đàn ông bình thường ưa thích thưởng thức cái đẹp một chút mà thôi.

Phù Dao nhẹ gật đầu.

Diệp Thu lại nói: "Các ngươi không sao chứ?

"Chúng ta không sao. Vừa rồi dư ba của trận chiến kia cũng không có ảnh hưởng nhiều đến chúng ta." Phù Dao nhu thuận đáp.

Diệp Thu hài lòng gật đầu.

Hàn Sinh Dịch thấy Diệp Thu trở về thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nơi này có nhiều tiểu bối như vậy cộng thêm bị vây quanh trong mảnh bạo loạn này làm ông ta quả thật có chút hao tổn tinh lực. Nếu lại xảy ra chuyện như vừa rồi thì ông ta thật sự không có cách nào bàn giao nữa.

Bình Luận (0)
Comment