Hàn Sinh Dịch lau mồ hôi lạnh, thở phào nói: "Phù, Diệp đạo hữu, chúc mừng ngươi đã trở lại! Lão phu đã từng tuổi này nên trái tim nhỏ bé của ta có chút yếu ớt, nếu rơi vào loại tình huống khẩn cấp này kéo dài thì không khéo sẽ sợ đến vỡ tim mà chết mất."
Diệp Thu trong lòng vui vẻ, không nghĩ tới lão nhân này còn rất hài hước.
"Hôm nay ta xem như bội phục! Mới vừa rồi một kiếm kia của Diệp đạo hữu có thể nói là kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, kinh hãi thế tục. Trải qua trận chiến này thanh danh của Diệp đạo hữu sợ là sẽ truyền khắp cảnh nội của Đông Hoang." Hàn Sinh Dịch liến thoắng nói ra, đây đều là những lời xuất phát ra từ nội tâm của ông ta chứ cũng không phải là lời nói khách sáo.
Diệp Thu dung một kiếm trọng thương Thôn Thiên Tước, lấy Giáo Chủ cảnh trảm lui Chí Tôn cảnh, bới sự tích như vậy thì Hàn Sinh Dịch dám chắc tại Đông Hoang chưa bao giờ phát sinh qua. Huống chi đây còn là một con Thái Cổ đại hung, ác danh đại thiên đại đỉnh Thôn Thiên Tước.
Ông ta có dự cảm, từ nay về sau chỉ sợ đại danh của Diệp Thu tuyệt đối sẽ truyền khắp Đông Hoang.
"Ha ha ha..." Diệp Thu cười lớn.
Hắn cho tới bây giờ cũng không có để ý qua thanh danh của mình, hắn làm người làm việc chỉ bằng vào tâm tình.
Vừa rồi Diệp Thu cũng chỉ là muốn thử xem chiêu kiếm Loạn Vũ Kích Trường Không kia có uy lực ra sao mà thôi. Còn đối với việc có thể đánh bại Thôn Thiên Tước rồi nổi danh hay không thì hắn căn bản không quan tâm.
Nếu Diệp Thu quan tâm thì hắn căn bản sẽ không tham chiến, bởi vì chuyện này căn bản có hai mặt lợi và hại.
Đánh thắng thì tốt vì sẽ danh lợi song thu, nhưng nếu đánh thua thì người mất mặt chính là hắn, và các loại tiếng xấu như cuồng vọng tự đại, vô tri ngu xuẩn đều sẽ truyền đến.
Nhưng nói chung mọi chuyện đến giờ vẫn chuyển biến rất tốt.
Diệp Thu chậm rãi nhìn trận chiến trên Thiên Nam Lĩnh, nói: "Về phần có danh tiếng hay không có danh tiếng thì ta không quan tâm. Giờ phút này thứ mà ta quan tâm nhất chính là bên trong cái quan tài kia rốt cuộc cất giấu bảo bối gì mà lại có thể đồng thời hấp dẫn cả ba con đại hung Chí Tôn cảnh?"
Những lời này của Diệp Thu làm cho Hàn Sinh Dịch bội phục không thôi. Nếu đổi lại là ông ta thì phỏng chừng đã sớm vui mừng muốn chết, vì ai có thể ngăn cản được sự hấp dẫn khi uy danh chấn vang Đại Hoang chứ?
Nếu đạt được ngưỡng danh vọng như vậy thì tương lai đi tới nơi nào cũng sẽ được vạn người kính ngưỡng và trở thành tiểu điểm nghị luận của mọi người.
Nhưng Diệp Thu lại tỏ ra rất thản nhiên, tựa như đối với hắn mà nói đây chỉ là một chuyện nhỏ không đáng để vào mắt.
Đối với việc này không chỉ là Hàn Sinh Dịch, mà ngay cả Phù Dao tiên tử cũng phải phát ra sự bội phục từ trong nội tâm.
Một đám đệ tử phía sau bọn hắn nghe vậy mà trong lòng cũng rất rung động, bất tri bất giác hình tượng của Diệp Thu trong lòng bọn hắn lại cao lớn vài phần.
Có lẽ đây mới là tâm tính mà một vị cường giả nên có!
Về phần cỗ quan tài kia thì...
“Cự Quy đã hiện thân nhiều ngày, cho tới hôm nay vẫn không ai có thể biết được bí mật bên trong cái quan tài đồng kia."
"Tuy nhiên, nếu cái quan tài đồng kia đã có lực hấp dẫn lớn như vậy thì chắc hẳn bảo vật này tuyệt đối không đơn giản."
Diệp Thu cũng ngầm đồng ý với quan điểm này mà tiếp tục quan chiến.
Ầm!!!!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, thiên địa rung chuyển dữ dội.
Ở trong làn sương mù hỗn độn, ba con đại hung thú đồng thời vây công Lão Quy, chúng muốn đem quan tài đồng trên lưng nó đánh rơi.
Nhưng thực lực của Lão Quy thật sự quá mạnh, cho dù lấy một chọi ba mà nó vẫn có thể ung dung đối chiến.
Sau một hồi quan chiến, cái nơi tưởng chừng yên tĩnh này đã tràn vào càng ngày càng nhiều người.
Thẳng đến khi chân trời nổi lên một vệt trắng bạc, bầu trời dần dần sáng ngời lên, mà trận đại chiến này vẫn không có đình chỉ.
Vào sáng sớm, ánh mặt trời mới chỉ vừa ló ra, một mảnh biển lửa kia cũng không có dấu hiệu tiêu giảm mà ngược lại càng phát ra mãnh liệt, mơ hồ đã lan rộng tới hơn nửa cái hoang nguyên.
Phía bên kia, Toan Nghê lập lờ bay trên bầu trời, gió giông rít gào giống như dấu hiệu trước khi mưa to tiến đến, lôi điện lóe ra liên tiếp.
Chu Yếm cầm trong tay thiết côn, thân hình nó giống như một vị chiến thần, một tay công kích Cự Quy và tay còn lại thỉnh thoảng chống lại công kích từ hai con cự thú kia.
"Mẹ ơi, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đám người vừa mới tiến vào khu vực này đều bị chiến trận nơi đây dọa sợ.
Đất đá văng tứ tung, hài cốt nằm vô số, mặt đất đều bị đánh nứt ra vô số khe hở, vài tòa núi lớn cũng đã bị san bằng.