Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 167 - Chương 167 - Thiên Cơ Tử

Chương 167 - Thiên Cơ Tử
Chương 167 - Thiên Cơ Tử

Đường chân trời đột nhiên hiện ra một chùm hào quang, người tới là một lão giả thân mặc đạo bào. Người này diện mạo hiền lành, tiên phong đạo cốt.

"Đây không phải đại trưởng lão của Thánh Địa Dao Trì sao?"

"Tin được không, như thế nào mà ngay cả một vị cấp bậc thái đẩu ngày bình thường như thần long thấy đầu không thấy đuôi này cũng bị hấp dẫn tới?"

Trong lúc nhất thời, mọi người vây xem đều sợ hãi than vãn không thôi.

Sau khi Đại trưởng lão của thánh địa Dao Trì xuất hiện, Đại trưởng lão của thánh địa Thiên Trì cũng theo đó mà đi tới chiến trường.

Hai vị thái đẩu khi bắt gặp đối phương đều không ai bảo ai mà chào nhau khách sáo một tiếng.

"Ha ha ha, Khương đạo hữu, hôm nay có ngọn gió nào đã đem ngươi kinh động mà đến đây vậy?" Thông Thiên đạo nhân khách sáo lên tiếng chào hỏi trước.

Khương Giới Chi thân là Đại trưởng lão của Thánh Địa Dao Trì, chưởng quản cả Thánh Địa Dao Trì, có sứ mệnh bồi dưỡng vị tiên tử kế tiếp của Thánh Địa Dao Trì, trăm năm qua cơ hồ không có xuống núi.

Thông Thiên đạo nhân thật sự rất hiếu kì hôm nay ông ta làm sao đột nhiên đến nơi này.

Nếu như chỉ là vì Thôn Thiên Tước mà đến thì nghe qua có vẻ cũng không thuyết phục được cho lắm.

Khương Giới Chi vân vê sợi râu dài, mang ngữ khí bình thản nói ra: "Thông Thiên đạo hữu, trong lòng ngươi cũng đã biết rõ mà còn cố hỏi ta làm gì nữa?"

Thông Thiên đạo nhân mỉm cười, xem ra ông ta quả thật đã đoán ra được.

Trên đời này có thể xuất động lão bất tử này thì chắc cũng chỉ có Phù Dao mà thôi.

Bởi vì nàng chính là tiên tử tương lai của Thánh Địa Dao Trì, là người thừa kế đời tiếp theo có vận mệnh liên quan đến toàn bộ Thánh Địa Dao Trì .

Khương Giới Chi là người cả đời không màng ngoại sự ngoại trừ Phù Dao. Cho nên hiển nhiên ông ta cho rằng Phù Dao có khả năng đã gặp phải nguy hiểm gì mà Khương Giới Chi mới vội vàng rời núi.

Hai người khách sáo chào hỏi nhau một tiếng rồi liền chuẩn bị tiến vào vùng đát im lặng. Lúc này lại có mấy đạo ánh sáng từ đằng xa bay tới.

Hai người khẽ nhướng mày một cái, ánh mắt ngơ ngác nhìn xem lão giả cầm đầu kia mà có chút hoang mang.

"Ồ, là Thiên Cơ Tử sao?"

"Hắn cũng tới à?"

Hai người sửng sốt một cái rồi liếc nhìn nhau, trong ánh mắt có chút không thể tin được.

Đối với người vừa tới thì bọn hắn đại khái đã quá hiểu biết. Người này chính là Đại trưởng lão của Thánh Địa Bất Lão Sơn, tên là Thiên Cơ Tử, là một vị nửa bước Chí Tôn cảnh hàng thật giá thật.

"Quái lạ! Không phải ta nghe nói là ông ta đã cảm ngộ ra được Chí Tôn cảnh mà bế tử môn quan rồi sao? Làm sao lại đột nhiên xuất sơn rồi?" Thông Thiên đạo nhân tự mình lẩm bẩm.

Đã sớm tại nhiều năm về trước ông ta đã nghe nói Thiên Cơ Tử có thời cơ đột phá mà tiến vào cấm địa bế quan. Bây giờ khi nhìn thấy Thiên Cơ Tử xuất hiện đã khiến cho Thông Thiên đạo nhân không khỏi hoài nghi Thiên Cơ Tử có phải đã đã đột phá rồi không?

Thiên Cơ Tử vừa xuất hiện thì bọn người Lý Đạo Nguyên, Lý Trường Không đã ngay lập tức tiến lên nghênh đón, cung kính hành lễ, ân cần thăm hỏi.

"Ha ha ha, hai vị đạo hữu, đã lâu không gặp! Nguyên lai các ngươi vẫn còn sống mà tới đây?" Mới vừa đáp xuống là Thiên Cơ Tử liền trêu chọc.

Bọn hắn thân là người cùng thế hệ, năm đó vốn là đối thủ của nhau như nước với lửa, tranh đấu với nhau hơn nửa cuộc đời mà cũng không thể phân ra thắng bại.

Trăm năm đã qua, rất nhiều lão hữu đã chôn xương phủ bụi tại các cấm địa, số người vẫn còn sống như bọn hắn thì đã không nhiều lắm. Cho nên bọn hắn sau một thời gian dài không gặp thì đã không nhịn được mà buông lời trêu trọc lẫn nhau.

Khương Giới Chi vuốt râu nói: "Ngươi cũng còn chưa có chết thì ta đây làm sao có thể đi trước ngươi một bước được."

"Lão gia hỏa, ta nghe nói ngươi bế quan mấy chục năm để đột phá Chí Tôn cảnh, hôm nay phải chăng ngươi đã trùng kích được Chí Tôn cảnh rồi?" Khương Giới Chi hiếu kì hỏi.

Thiên Cơ Tử cũng không trả lời thẳng ngay mà chỉ đáp lại bằng một cái mỉm cười.

Đáp án đó của ông ta lập lờ lưng chừng, bỏ ngỏ tại đó cho nên ai cũng đoán không ra.

Thiên Cơ Tử rất đa mưu túc trí, ưa thích giấu dốt, cho nên có vẻ như đây chả là điều gì kỳ lạ cả.

Vừa nhìn thấy Thiên Cơ Tử là Thông Thiên đạo nhân đột nhiên nhớ tới một câu chuyện vui mà nhịn không được cười ra tiếng.

"Sư tôn, vì sao ngài lại bật cười?" Hạc Vô Song đứng sau lưng không hiểu mà nhỏ giọng hỏi.

Thông Thiên đạo nhân mỉm cười giải thích: "Đồ nhi, ngươi có chỗ không biết, năm đó vị Đại trưởng lão của Bất Lão sơn này từng có một đoạn sự tình đen tối đấy!"

"Ồ? Chuyện gì vậy sư tôn?" Diệp Vô Song ảm thấy hứng thú mà vội vàng hỏi.

Thông Thiên đạo nhân cũng không úp mở nữa và cũng không khống chế âm thanh của mình mà rủ rỉ bên tai Diệp Vô Song.

"Năm đó Thiên Cơ Tử vừa tiến vào Giáo chủc ảnh đỉnh phong thì đột nhiên tự tin tăng vọt mà liền tự xưng là thiên hạ vô địch. Ông ta cuồng vọng vô cùng và còn công bố muốn đánh khắp thiên hạ này để tìm đối thủ.”

"Thế nên Thiên Cơ Tử liền rời núi mà không may lại chọn trúng Bổ Thiên giáo. Kết quả sau đó không cần nói cũng biết."

"Khi Thiên Cơ Tử chỉ mới vừa hùng hùng hổ hổ lên núi thì liền bị Huyền Thiên Chân Nhân của Bổ Thiên giáo đánh cho liểng xiểng, đập qua đập lại như con ruồi trong vỉ hết từ núi này qua núi khác."

"Phụt. . ."

"Ha ha ha ha. . ."

Lời này vừa nói ra thì toàn trường đã không nhịn được mà bật cười ra tiếng.

Bình Luận (0)
Comment