Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 169 - Chương 169 - Ám Thủ

Chương 169 - Ám Thủ
Chương 169 - Ám Thủ

Nguyên bản nếu dựa theo tuổi của Thiên Cơ Tử, sinh mệnh bổn nguyên cũng không đến mức khô kiệt nhanh như vậy.

Nhưng bởi vì ông ta nhiều năm trầm mê tu luyện dị thuật, thiêu đốt đại bộ phận sinh mệnh, cho nên nhìn ông ta đối với đám người Mạnh Thiên Chính mà nói có vẻ già nua hơn rất nhiều.

Thiên Cơ Tử không còn bao nhiêu thời gian để chậm rãi khổ tu lắng đọng nữa, lần này ông ta phải đạt được một kiện trọng bảo để tiến hành trọng tổ ra thân thể Chí Tôn, như vậy ông ta mới có thể sống qua tử kiếp.

"Theo dõi chặt chẽ cho ta! Không tiếc bất cứ giá nào cũng phải bắt lấy sơn bảo này."

"Ta mặc kệ các ngươi dùng thủ đoạn gì, chỉ cần có thể lấy được sơn bảo thì muốn ban thưởng cái gì ta cũng đều có thể thỏa mãn các ngươi."

Thiên Cơ Tử mang vẻ mặt nghiêm túc nói với đám người.

Lý Đạo Nguyên đột nhiên mở miệng nói: "Sư huynh, ngươi còn nhớ lần trước ta đã nhắc tới vị thủ tọa Tử Hà Phong của Bổ Thiên Giáo kia không?"

"Hả?" Thiên Cơ Tử nhướng mày hỏi, bởi vì đối với cái tên Tử Hà Phong này ông ta nhạy cảm hơn bất cứ ai.

"Ngươi làm sao vậy, không phải ta đã cảnh cáo ngươi không nên đi trêu chọc hắn à?"

"Hiện tại thời cơ còn chưa tới, Bổ Thiên giáo lúc này khí vận đang thịnh, đây chưa phải là lúc xé rách da mặt."

"Cho dù ngươi muốn thu thập Bổ Thiên Giáo thì cũng phải chờ lão gia hỏa Mạnh Thiên Chính kia chết rồi lại nói."

Thiên Cơ Tử lên lớp răn dạy một trận, hiện tại tin tức mà ông ta không muốn nghe nhất là chuyện về Bổ Thiên giáo.

Nếu như ông ta không chịu nổi tử kiếp lần này vậy có nghĩa là Bất Lão Sơn sẽ bắt đầu xuống dốc. Mà một khi hắn chết rồi thì Bất Lão Sơn sẽ không còn cường giả nào có thể kiềm chế được Mạnh Thiên Chính nữa.

Lý Đạo Nguyên có chút sợ hãi trong lòng mà vội vàng giải thích: "Không phải, ta không có ý này. Ý của ta là vị thủ tọa Tử Hà Phong tên là Diệp Thu kia, giờ phút này hắn cũng đang ở đây."

"Cái gì?" Thiên Cơ Tử nhíu mày hỏi, nhưng rồi lại chậm rãi buông lỏng ra.

"Thú vị, hắn cũng ở nơi này ư?" Thiên Cơ Tử vốn không muốn tán gẫu về đề tài này nhưng lại đột nhiên có hứng thú hỏi.

Mạnh Thiên Chính thì ông ta có thể có chút kiêng kỵ, nhưng Diệp Thu thì ông ta không sợ.

Thiên Cơ Tử cũng không có quên lúc trước chính mình đã bị Huyền Thiên đạo nhân tạo ra bóng ma tâm lý. Mà hôm nay đệ tử của Huyền Thiên đạo nhân cũng ở chỗ này thì đây chẳng phải là nói ông trời đã cho ông ta một cái cơ hội để báo thù rồi sao?

Nếu Diệp Thu là đệ tử của Huyền Thiên đạo nhân, mà Huyền Thiên đạo nhân thì đã chết, vạy ân oán này tất nhiên liền tính lên đầu đồ đệ của Huyền Thiên đạo nhân rồi.

Chuyện lần trước Diệp Thu một kiếm trọng thương Lý Đạo Nguyên thì Thiên Cở Tử cũng đã nghe nói qua, nhưng mà ông ta cũng không có để ở trong lòng. Bởi vì tên phế vật Lý Đạo Nguyên này thì ông ta dùng một chưởng liền có thể đập chết. Thực lực của hắn căn bản không lọt vào được pháp nhãn của ông ta.

Cho dù Diệp Thu có thể đánh bại được Lý Đạo Nguyên cũng không chứng minh được hắn có thể mạnh tới đâu. Huống chi Diệp Thu còn trẻ như vậy thì có thể có bao nhiêu kinh thiên tạo nghệ hơn ông ta?

Lý Trường Không nhìn Lý Đạo Nguyên thật sâu, trong lòng ông ta có một loại dự cảm xấu mà lắc đầu, giải thích: "Sư huynh, Diệp Thu đúng là ở nơi này, đêm qua hắn cũng đã hiện thân. Hắn vừa xuất hiện thì liền dung một kiếm chém rụng cánh Thôn Thiên Tước, thực lực rất kinh người, cảm giác so với lần trước thực lực của hắn đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất."

"Cái gì?" Lời này vừa nói ra thì Thiên Cơ Tử liền kinh ngạc.

Thực lực của con Thôn Thiên Tước kia ông ta là người vô cùng rõ ràng. Đây chính là một con đại hung cấp bậc Chí Tôn cảnh a!

"Tên Diệp Thu này mạnh như vậy sao? Hắn lại có thể một kiếm chém lui Thôn Thiên Tước ư?"

"Điều này không thể nào! Chẳng lẽ hắn đã đột phá Chí Tôn cảnh rồi à?"

"Hừ, chẳng qua là đánh lén mà thôi! Người sáng suốt đều nhìn ra được!"

Lý Đạo Nguyên khinh thường nói ra.

Tình huống lúc đó Thôn Thiên Tước vội vàng đối phó với Toan Nghê, cho nên nó không có lòng dạ bận tâm đến Diệp Thu, do vậy nó mới miễn cưỡng để cho hắn đắc thủ.

Nghe xong lời này mà Thiên Cơ Tử cuối cùng cũng hiểu rõ.

"Thì ra là đánh lén!"

"Ừm, ta biết rồi."

"Nhưng mà cho dù là đánh lén thì khi đối mặt với tồn tại khủng bố như Thôn Thiên Tước mà có thể dung một kiếm làm nó bị thương nặng thì tên Diệp Thu này cũng coi như có chút lợi hại."

Cẩn thận suy nghĩ một chút, Thiên Cơ Tử càng phát ra tò mò với cái tên thủ tọa tân nhiệm của Tử Hà Phong này.

Rốt cuộc là hắn mạnh đến đâu mà bị ngoại giới thổi phồng đến mức vô địch?

"Đi, đi gặp hắn một lát! Nếu như thực lực của hắn đúng như vậy thì bỏ đi, còn nếu ngược lại thì… Ha ha ha, vậy cũng đừng trách ta không khách khí." Thiên Cơ Tử mang sắc mặt âm trầm nói ra.

Lý Đạo Nguyên vừa nghe mà trên mặt lộ vẻ vui mừng. Hắn tin tưởng vững chắc chỉ cần Thiên Cơ Tử chịu ra tay thì tuyệt đối có thể ngăn chặn Diệp Thu mà trong lòng âm thầm bật cười.

"Hừ, tiểu tử, chờ đó đi, tử kỳ của ngươi tới rồi."

Biểu tình kia của Lý Đạo Nguyên không thoát được ánh mắt của Lý Trường Không, trong lòng ông ta đã hiểu rõ Lý Đạo Nguyên rốt cuộc muốn làm cái gì.

Chỉ là ông ta cũng không thay đổi được gì cho nên chỉ có thể cầu nguyện cho Thiên Cơ Tử có thể ngăn chặn được Diệp Thu.

Bình Luận (0)
Comment