Lúc này, tại phía khác của vùng đất im lặng.
"Tiền bối, ngài nói xem chúng nó rốt cuộc có thể đánh tới khi nào?" Trận chiến đấu này đã diễn ra suốt một đêm, khiến cho ánh mắt Tiêu Dật vô cùng mệt mỏi mà nhịn không được hỏi.
Diệp Thu chậm rãi nói: "Đến cấp bậc này thì lực lượng thân thể cuồn cuộn không dứt, năng lực khôi phục của Chí Tôn cảnh lại rất mạnh. Trừ phi là thực lực tuyệt đối nghiền ép, chứ nếu không rất ít có khả năng có thể trong thời gian ngắn phân ra thắng bại."
Tiêu Dật nghe hết sức chăm chú, hắn đối với rất nhiều thứ đều không hiểu rõ, ngay cả việc tu hành cũng đều là cha hắn dạy hắn.
Mà Tiêu Chiến chỉ dạy cho hắn thực chiến chứ không có giảng đạo, cho nên lâu dần chính hắn cũng ngại đi tìm hiểu những vấn đề này, từ đó đầu óc hắn trở nên tương đối đơn giản, chỉ biết là dựa vào vũ lực.
Điều tương đối thú vị chính là Tiêu Dật coi đề tài này như là một chân trời khám phá mới, có chút kỳ diệu.
"Vậy chúng không mệt sao?" Tiêu Dật nghiêm trang hỏi.
Vấn đề này khiến cho Phù Dao nghe xong cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.
Diệp Thu bày ra bộ mặt thẫn thờ, đúng là mang theo tên này đi khắp nơi chỉ tổ làm hắn mất mặt.
Chỉ nghe Phù Dao tỉ mỉ giải thích: "Tu hành chính là lấy linh lực tẩm bổ thân thể, làm cho cường thân kiện thể, khiến cho thân thể tăng đến trình độ hoàn mỹ, thoát thai hoán cốt. Theo tu vi tăng lên thì giới hạn thân thể cũng sẽ tăng lên, chỉ cần linh lực không hao hết thì sẽ không xảy ra sự hao hụt linh khí. Tu vi càng cao thì loại tình huống này sẽ càng khó xuất hiện. Đây là vấn đề cơ bản của tu hành, Tiêu công tử tựa như đối với phương diện này không quá quen thuộc nhỉ?"
"Hả? Thế à?" Tiêu Dật gãi đầu hỏi lại.
Đây mà là điều cơ bản sao? Vậy tại sao ta lại không biết nhỉ?
Diệp Thu mang vẻ mặt ghét bỏ nhìn Tiêu Dật, hắn có chút hối hận tại sao lại mang theo cái tên này ra ngoài.
Thật xấu hổ! Sau này đi ra ngoài ngươi đừng nói quen biết ta đấy!
Phù Dao che cái miệng nhỏ nhắn đang cười, ánh mắt nàng cong cong như trăng lưỡi liềm.
Nàng thật sự bị chọc cho phì cười, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười vì sao Diệp Thu lợi hại như vậy mà lại mang theo một tên kỳ quái nhue Tiêu Dật? Chẳng lẽ cao thủ đều thích mang theo một tên quái nhân như vậy sao?
Lúc này, cảm giác được bốn phía có một cỗ năng lượng dị động đang tiến đến, ánh mắt Diệp Thu hiện lên một tia tinh quang, hai ngón tay hắn chuyển thành kiếm chỉ và chỉ qua bên cạnh.
Phù Dao bị dọa một phen vì còn tưởng rằng Diệp Thu đang muốn ra tay với nàng, ánh mắt hiện lên một tia khó hiểu.
Keng...
Chỉ nghe một tiếng kim loại va chạm, Phù Dao quay đầu lại nhìn và phát hiện phía sau nàng có một lão giả đang đứng. Trong tay lão giả cầm một thanh trường kiếm dài ba thước và đang chặn lại một kích của Diệp Thu.
"Sư tôn..." Phù Dao há hốc miệng, kinh ngạc nhìn xem lão giả phía sau.
Người tới không phải ai khác mà chính là Khương Giới Chi.
Phù Dao quay đầu nhìn ông ta rồi lại nhìn Diệp Thu ở phía đối diện mà vội vàng giải thích: "Tiền bối, đừng động thủ, đây là sư tôn của ta."
Nàng vội vàng nói và trong lòng thập phần cảm động. Vừa rồi một khắc kia nàng còn tưởng rằng mình nói sai điều gì nên Diệp Thu muốn giáo huấn nàng.
Không nghĩ tới Diệp Thu không phải muốn giáo huấn nàng mà ngược lại là vì bảo vệ nàng, khiến cho trong lòng nàng cảm thấy ấm áp xen lẫn cảm động.
Diệp Thu nhướng mày nhìn xem lão giả kia, cảm giác đầu tiên truyền lại cho hắn là người này rất mạnh.
Luận thực lực thì ông ta hẳn là kém không nhiều lắm so với sư huynh Mạnh Thiên Chính của hắn, đều là Giáo Chủ cảnh đỉnh phong.
Vừa rồi Diệp Thu còn tưởng rằng có người muốn đánh lén mà ra tay theo bản năng, không nghĩ tới thủ đoạn của đối phương còn rất cao minh, chỉ nhẹ nhàng giơ lên một kiếm mà liền ngăn cản được công kích của hắn.
Tuy nhiên Diệp Thu chỉ là tiện tay đánh ra một kích, cho nên ông ta có thể đỡ được cũng rất bình thường. Nếu ông ta không ngăn được thì mới thật là kỳ quái.
"Ha ha ha, hảo kiếm pháp! Vừa rồi nếu ta không có phản ứng kịp thời thì sợ là đã bị đạo hữu dùng một kiếm chém đôi rồi." Trên khuôn mặt già nua của Khương Giới Chi nặn ra vẻ tươi cười, hòa ái nói.
Diệp Thu khiêm tốn nói:
"Các hạ chính là đại trưởng lão của thánh địa Dao Trì, Khương chân nhân đúng không?
"Hạnh ngộ hạnh ngộ! Khương chân nhân vừa rồi chỉ nhẹ nhàng giơ lên một kiếm mà đã dễ dàng hóa giải đạo kiếm khí này của ta. So với ngươi thì chút đạo hạnh này của ta có chút xấu hổ rồi".
Hai người khách sáo nói với nhau vài câu, trong lòng như gương sáng.
Vừa rồi thông qua một chiêu thăm dò kia cả hai đại khái cũng rõ ràng thực lực của nhau.
Lúc này nội tâm Khương Giới Chi thập phần kinh ngạc. Những thứ khác không nói mà chỉ luận kiếm pháp thì một kiếm vừa rồi của Diệp Thu quả thật đã kinh động đến ông ta.
Khương Giới Chi rất tò mò Diệp Thu rốt cuộc là ai mà lại có kiếm thế khủng bố như vậy?
Ông ta không hề nói dối, mới vừa rồi nếu không phải ông ta phản ứng kịp thời thì chỉ sợ đã bị Diệp Thu một kiếm đả thương.
Thân là cường giả thế hệ trước cho nên Khương Giới Chi bình sinh còn chưa từng thấy qua có người có thể làm cho ông ta cảm giác được sự uy hiếp mạnh đến như vậy.