Phù Dao nhẹ giọng giải thích: "Sư tôn, vị này là người của Bổ Thiên giáo, thủ tọa của Tử Hà Phong, Diệp Thu, Diệp chân nhân."
"Bổ Thiên Giáo? Tử Hà Phong?" Khương Giới Chi nghe vậy mà sửng sốt một hồi lâu.
Ông ta đột nhiên có chút hiểu được vì sao Diệp Thu tuổi còn trẻ mà đã có thực lực kinh người như vậy.
Thì ra là cao đồ của Huyền Thiên đạo nhân! Khó trách!
“Ha ha ha, nguyên lai là cao đồ của Huyền Thiên đạo nhân! Năm đó lão phu cũng từng cùng Huyền Thiên đạo nhân có qua có lại một đoạn thời gian và cũng coi ông ta như là lão bằng hữu. Không nghĩ tới thế giới lại xảo diệu như vậy khi hôm nay lại để cho ta cùng đệ tử của ông ta gặp nhau! Thật sự là duyên phận a!" Khuôn mặt già nua của Khương Giới Chi nặn ra nụ cười hòa ái, vừa cười vừa nói.
Khóe miệng Diệp Thu hơi giật giật.
Lão già này muốn lợi dụng ta sao?
Vừa mở miệng mà ông ta đã nói là bạn cũ cùng với sư tôn Huyền Thiên đạo nhân của ta, đây không phải rõ ràng muốn nói cho ta biết là ông ta có bối phận lớn hơn ta ư?
Diệp Thu làm sao có thể không nhận ra mà lập tức cười nói:
"Ha ha ha, Khương chân nhân nói đùa, uy danh của chân nhân ta đã sớm nghe sư huynh Mạnh Thiên Chính của ta nhắc tới nhiều lần."
"Sư huynh của ta từng nói ông ta đời này bằng hữu không nhiều lắm, nhưng Khương chân nhân phải được tính là một vị. Trước khi xuống núi ông ta còn cố ý dặn dò ta nếu gặp được đệ tử của thánh địa Dao Trì thì phải chiếu cố nhiều hơn."
Lời này vừa nói ra thì khóe miệng Khương Giới Chi liền giật một cái, ông ta lập tức minh bạch ý tứ của Diệp Thu .
Xú gia hỏa này mồm mép không tệ a!
Thật vất vả kéo đến quan hệ giữa hắn và sư phụ hắn để dễ nói chuyện, nhưng kết quả lại bị hắn chuyển tới tên Mạnh Thiên Chính kia mà bị kéo xuống một bậc.
Phù Dao cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của hai người mà trong lòng buồn cười.
Nàng không nghĩ tới sư tôn của nàng ngày thường luôn duy trì hình ảnh tiên phong đạo cốt, hòa ái dễ gần mà lại còn có mặt xấu xa như vậy.
Nàng càng không nghĩ tới Diệp Thu dưới thế cục như thế mà còn có thể lôi kéo thế cục về mình.
Nói thật Phù Dao vẫn rất chờ mong Khương Giới Chi chiến thắng, bởi vì chiếu theo sư tôn của nàng nói thì nàng sẽ là người cùng thế hệ cùng với Diệp Thu.
"Ha ha ha, Diệp đạo hữu cứ nói đùa! Nhắc đến Mạnh sư huynh của ngươi thì ta đột nhiên nhớ tới một sự kiện. Năm đó sư huynh của ngươi còn thiếu ta hai lượng tiền thưởng mà đều đã một trăm năm, cũng không biết rõ là hắn còn nhớ không nữa?" Khương Giới Chi cười nói.
Diệp Thu sửng sốt một cái. Còn có loại sự tình này?
Chưởng giáo sư huynh của ta cũng không phải là loại bủn xỉn này, vậy làm sao lại có chuyện ông ta thiếu nợ người ta hai lượng tiền thưởng được chứ?
"Diệp đạo hữu, nếu như ngươi đã là sư đệ của hắn thì ngươi... Thay hắn trả cũng được mà!" Khương Giới Chi thăm dò.
Diệp Thu lập tức minh bạch ra cái gì. Có ý tứ! Lão già này đang thử thăm dò ta sao?
Trong lòng âm thầm suy nghĩ nhưng Diệp Thu vẫn giữ im lặng, sau đó hắn cười nói: "Khương chân nhân, nếu ngươi tìm ta thì chỉ sợ là có chút khó, vì bản thân ta xuất đạo bần hàn, mà từ lâu Tử Hà phong của ta đã có cái danh hiệu nghèo bền vững. Bản thân ta khi bắt đầu tu hành thì trên thân chưa bao giờ có một phân tiền, chỉ sợ có đem ta đi bán thì cũng không đủ trả hai lượng tiền này của ngươi rồi."
"Đã đủ!" Trong lòng Phù Dao nhẹ nhàng hô lên một câu, nhưng cũng không có phát ra âm thanh.
Thật ra Diệp Thu đúng là người có tiền, lần trước Tiêu gia tặng hắn vạn lượng hoàng kim mà giờ phút này vẫn còn ở bên trong nhẫn trữ vật, nhưng hắn làm sao có thể thay Mạnh Thiên Chính trả tiền được.
Nghĩ hay thật! Cái gì cũng đều có thể nhưng mà không thể phí tiền như vậy!
Tử Hà phong của ta nghèo rớt mồng tơi, thật vất vả mới có chút tiền để cải thiện chất lượng cơm nước, vậy làm sao ta thể thay người khác trả tiền được?
Dù là chỉ là hai lượng nhưng cũng không được, vì thịt muỗi cũng là thịt a!
Diệp Thu còn đang rầu vì sẽ nên làm cách nào để đem số tiền kia sử dụng tốt nhất. Nếu như trực tiếp tặng cho đồ đệ thì hắn sợ là các nàng sẽ không nhận, bởi vậy hắn không dùng cách này.
Diệp Thu đang nghĩ xem làm sao để tạo ra một cơ hội tốt để cho các nàng cam tâm tình nguyện nhận lấy số tiền kia. Vì một khi các nàng tự nguyện nhận thì hệ thống lại tuôn ra bạo kích trả về. Đây chẳng phải là tuyệt kế hay sao?
Đương nhiên đó cũng chỉ là một cái nguyên nhân.
Vừa nhắc tới tiền thì Tiêu Dật tưởng là cơ hội của mình nên định mở miệng nói ta có tiền thì liền bị Diệp Thu trừng mắt một cái mà cụp đuôi rút về.
Tiêu Dật có chút không dám tin mấy vị cao thủ này mà nghèo đến nổi ngay cả hai lượng tiền cũng đều không bỏ ra được ư?
Đây là điều mà những tên công tử thế gia như hắn làm sao nhìn ra được?
Nhìn qua chỉ là hai lượng tiền nho nhỏ nhưng kỳ thật chỉ là sự thăm dò của Khương Giới Chi mà thôi.