Không khí tại hiện trường lại một lần nữa bùng nổ, mọi người nhao nhao thán phục thiên phú khủng bố lẫn thực lực của Lục Ngôn.
Mà một bộ phận người khác thì là lo lắng nhìn Lâm Thanh Trúc, đối mặt một đao này nàng nên ứng đối như thế nào?
"Ừm, nếu đối thủ của hắn là người khác thì một đao này còn có chút áp chế, nhưng thật đáng tiếc lại là nàng." Cách đó không xa, Hạc Vô Song nhìn hư ảnh Du Long trên bầu trời mà yên lặng cười nói.
Hắn chính là người tận mắt nhìn thấy bản lĩnh thật sự của Lâm Thanh Trúc. Một đao này nếu đổi lại là hắn thì có lẽ sẽ còn có một chút áp lực, nhưng về phần Lâm Thanh Trúc thì...
Trên bầu trời, Lâm Thanh Trúc nhìn Du Long trên đỉnh đầu mà khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười.
"Nguyên lai cái gọi là thiên tài thánh tử mà sở học bí thuật mạnh nhất cũng mới chỉ là Địa cấp!" Lâm Thanh Trúc nhếch mép cười nói.
Không so sánh thì còn tốt, mà vừa so sánh thì nàng đột nhiên phát hiện Diệp Thu quả thực chính là vị sư tôn tốt nhất trên thế giới này.
Nhớ tới khoảng thời gian qua Diệp Thu đã tốn rất nhiều tâm huyết trên người nàng mà trong lòng Lâm Thanh Trúc cảm động không thôi.
Có một vị ân sư như vậy thì nàng làm sao có thể để cho danh dự của sư tôn bị hao tổn được?
Thân là đại đệ tử nên nàng có nghĩa vụ bảo vệ danh dự của Diệp Thu, mà nàng cũng rất hưởng thụ phần sứ mệnh này.
Tử Hà kiếm trong tay Lâm Thanh Trúc xoay tròn, ánh mắt nàng lộ ra một tia thâm thúy.
Đột nhiên, một cỗ sát khí càng thêm khủng bố tràn ngập ra trong nháy mắt, phô thiên cái địa.
"Cái này..."
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều kinh hãi thất sắc.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu Lâm Thanh Trúc có một tôn Tu La đến từ Cửu U đang chậm rãi hiện ra thân hình.
Vào thời khắc tôn Tu La này hiện thân, cái gọi là sát khí lúc trước đều như là ánh sáng đom đóm trong đêm trăng rằm.
Lão giả phía sau Lục Ngôn nhìn thấy một màn này mà nội tâm vô cùng kinh hãi.
"Kiếm quyết Thiên giai!"
"Nàng… nàng làm sao biết được bí thuật Thiên giai?"
Ông ta rất kinh ngạc, ánh mắt si ngốc nhìn thân ảnh Tu La tràn ngập sát khí trên cao đang há ra cái miệng to như chậu máu, gào thét với Du Long phía dưới.
Trong lòng ông ta có một loại cảm giác đả kích không hề nhẹ.
Du Long ở trước mặt Tu La giống như một con giun nhỏ yếu đuối, vô lực.
Sắc mặt Lục Ngôn lúc này đã trắng bệch, thần tình không thể tin được mà nhìn thân ảnh Tu La trên cao.
"Không... không thể nào!"
"Nàng làm sao có thể biết bí thuật Thiên giai?"
Lục Ngôn thay đổi tư thái cao cao tại thượng lúc trước, lúc này hắn đã hoàn toàn luống cuống.
Hắn vốn tự tin mười phần nhưng khi Lâm Thanh Trúc thi triển một kiếm này về sau, từ nội tâm hắn vậy mà phát ra sự sợ hãi.
Lục Ngôn có thể cảm giác được sát khí trong một kiếm này so với chính mình còn cường đại hơn mấy chục, thậm chí là mấy trăm lần.
Tu La Trảm tụ khí xong, Lâm Thanh Trúc lạnh lùng nhìn về phía Lục Ngôn, nói: "Không phải ngươi muốn nhìn xem thực lực của ta thế nào sao? Hiện tại ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
Ngay sau đó, nàng chém xuống một kiếm.
Trong phút chốc, một mảnh bầu trời biến chuyển từ một mảnh âm trầm thành một màu huyết sắc.
Tu La gào thét vang trời, há ra cái miệng rộng lớn rồi đột nhiên nhào một cái về phía Du Long.
Lục Ngôn bộc phát toàn lực với ý đồ ngăn cản sự thôn phệ của Tu La, nhưng mà tất cả cố gắng của hắn đều là uổng phí.
Trong nháy mắt, Du Long thần hình câu diệt, Tu La lấy xu thế nghiền ép mà bổ về phía Lục Ngôn.
Sắc mặt Lục Ngôn lúc này là một mảnh tái nhợt, hai tay hắn buông thõng xuống, tâm nguội như tro tàn.
Ầm!!!
Chỉ nghe một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, đao cùng kiếm va chạm cuối cùng lấy xu thế nghiền ép của Tu La mà thành công đánh văng Lục Ngôn.
Phụt!!!
Không có gì bất ngờ, Lục Ngôn bị một kiếm này đánh đến trọng thương, bay ngược về sau mấy trăm mét.
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, kinh mạch phế phủ đều bị tổn thương, truyền đến thân thể hắn từng trận đau đớn.
Hắn đã bại! Bại một cách triệt để!
Vẻ mặt Lục Ngôn thập phần khó coi, hắn từ đầu đến cuối đều không thể tin được mình sẽ bại bởi một tiểu nha đầu vô danh tiểu tốt. Hắn phảng phất như trở thành đá lót đường trên con đường thành danh của đối phương.
"Ngôn nhi, ngươi không sao chứ?" Trưởng lão Mạc Nghĩa của Chí Tôn điện vội vàng đi tới trước người Lục Ngôn xem xét thương thế của hắn.
Thấy hắn bị thương nặng như vậy mà sát ý trong mắt ông ta liền bộc phát.
Vừa rồi Mạc Nghĩa vốn định ngăn cản một kiếm này của Lâm Thanh Trúc, nhưng ông ta thân là trưởng bối của Lục Ngôn nên biết rõ lòng tự trọng và sự hiếu thắng của Lục Ngôn.
Nếu như ông ta nhúng tay vào thì nhất định sẽ có sự đả kích đối với lòng tự trọng của Lục Ngôn, cho nên ông ta không dám ra tay mà chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Ngôn bị thương nặng suýt chút nữa mất mạng.
Mạc Nghĩa vô cùng phẫn nộ, Lục Ngôn thân là truyền nhân của Chí Tôn điện, là cấp bậc thánh tử, có địa vị vô cùng tôn quý, ông ta không chấp nhận được nửa điểm tổn thất này.
Lần này cùng Lục Ngôn xuống núi ông ta có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của Lục Ngôn. Hôm nay thánh tử bị người ta đả thương, sau khi trở về ông ta làm sao còn mặt mũi bàn giao với Đại trưởng lão.