Mạc Nghĩa vội đút cho Lục Ngôn ăn một viên đan dược, thấy hắn cuối cùng cũng khôi phục lại và tiến vào trạng thái điều tức.
Mạc Nghĩa cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên sắc mặt của ông ta cũng không tốt lắm, nét mặt âm trầm chậm rãi đứng dậy.
Mạc Nghĩa phục hồi tinh thần, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lâm Thanh Trúc, nói: "Tiểu nha đầu, ra tay ác độc lắm! Trưởng bối nhà ngươi chẳng lẽ không có dạy qua ngươi biết khi luận bàn đến điểm là dừng sao?"
Lời này vừa nói ra thì trong lòng một đám đệ tử Bổ Thiên giáo run lên. Bọn hắn biết lão nhân này đang muốn gây chuyện với Lâm Thanh Trúc.
"Đáng giận, ông ta muốn lấy lớn hiếp nhỏ sao?" Liễu Như Yên khẽ cắn môi nói, nàng biết chuyện diễn ra hôm nay chỉ sợ là khó có thể hòa giải.
Đối phương có một vị Giáo Chủ cảnh theo hầu, mà các nàng chỉ là đám đệ tử tiểu bối.
Diệp Thu giờ phút này tung tích không rõ, Minh Nguyệt chân nhân cũng đã tiến vào Đế mộ đi tìm Diệp Thu.
Hôm nay trưởng bối của đối phương muốn làm khó Lâm Thanh Trúc thì các nàng căn bản bất lực.
"Tiền bối đây là ý gì?" Lâm Thanh Trúc dò hỏi.
Nhìn Mạc Nghĩa trước mặt mà trong lòng nàng thầm nhủ sự tình mà nàng lo lắng nhất vẫn đã xảy ra.
"Hừ, luận bàn đọ sức mà ngươi lại hạ độc thủ như vậy. Tâm ngoan thủ lạt như thếthật uổng công là người tu đạo." Mạc Nghĩa từng bước từng bước hướng Lâm Thanh Trúc đi tới.
Lâm Thanh Trúc mặt không chút thay đổi, cười lạnh một tiếng, nói: "Muốn đánh thì đánh, đệ tử của Tử Hà Phong cũng không biết sai là gì."
Mạc Nghĩa giận dữ quát lên, vì đối mặt với áp bức của ông ta mà Lâm Thanh Trúc vẫn dám mạnh miệng như vậy: "Cuồng vọng! Hôm nay ta liền thật tốt thay trưởng bối của ngươi nghiêm chỉnh giáo huấn tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày nhà ngươi."
Vừa dứt lời Mạc Nghĩa liền muốn ra tay.
Thấy một màn này Phù Dao do dự hồi lâu chuẩn bị lên tiếng để Hàn Sinh Dịch ra tay hỗ trợ một chút, dù sao giao tình của bọn họ và Diệp Thu cũng không tệ lắm.
Đang khi muốn mở miệng thì Phù Dao đột nhiên cảm giác được từ cuối chân trời truyền đến một cỗ khí tức kinh người, ngay cả Mạc Nghĩa cũng nhất thời ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy một thanh phi kiếm từ trên trời bay tới, một kiếm liền đem Mạc Nghĩa đánh lui ra ngoài.
Lúc nhìn lại chỉ thấy trên phi kiếm bỗng nhiên đứng đó một nam tử mặc đạo bào, khí thế kinh người.
"Tề sư bá!" Nhìn thấy người tới nội tâm Liễu Như Yên rất vui mừng, kinh hỉ kêu lên.
Nhưng Lâm Thanh Trúc lại là ném tới ánh mắt phức tạp. Nàng không nghĩ tới trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này lại là vị Tề sư bá từng bị nàng coi là địch nhân ra tay cứu nàng.
Tề Vô Hối đến Mạc Nghĩa lập tức biến sắc, trong lòng vô cùng hối hận.
Ông ta sao có thể không nhận ra Tề Vô Hối, đây là vị thủ tọa của Tàng Kiếm Phong, từng là nhân vật phong vân một cõi trong tu tiên giới này.
Nhìn thấy Tề Vô Hối đến, Hạc Vô Song cũng lại phải thu hồi bước chân, trên mặt mỉm cười nói: "Có chút ngoài ý muốn a!"
Hạc Vô Song hoàn toàn không nghĩ tới Tề Vô Hối sẽ đột nhiên đi tới nơi này, hơn nữa nhìn ý tứ của Tề Vô Hối thì đây là muốn làm chủ thay cho Lâm Thanh Trúc.
Hắn cũng không quên lần trước ở hội võ Tề Vô Hối đã bị Diệp Thu làm cho tức đến hộc máu. Sự sỉ nhục như vậy không phải Tề Vô Hối sẽ rất oán hận Diệp Thu sao, vậy tại sao lúc này hắn còn có thể ra mặt thay cho Lâm Thanh Trúc?
Hạc Vô Song lại lần nữa lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, ngóng chờ màn kịch hay tiếp theo.
"Tốt quá rồi, Tề sư bá ở đây thì chắc hẳn lão già kia cũng không dám làm khó chúng ta nữa." Lúc này trái tim treo lơ lửng của Liễu Như Yên cuối cùng cũng yên tâm xuống.
Vừa rồi nàng thật sự gấp đến muốn chết, bởi vì đệ tử của Bổ Thiên giáo ở bên ngoài bị những trưởng bối của thánh địa khác giáo huấn mà không ai có thể ra mặt giúp đỡ. Cái loại ủy khuất này khó có thể nói rõ.
Tô Nhã nhỏ giọng hỏi: "Liễu sư tỷ, không phải Tề sư bá cùng Diệp sư thúc có bất hòa sao? Ngài ấy như thế nào sẽ xuất thủ trợ giúp Thanh Trúc?"
Liễu Như Yên sửng sốt một chút.
"Hả? Đúng vậy a! Ân oán giữa Diệp sư thúc và Tề sư bá đã không phải là chuyện ngày một ngày hai, vậy tại sao Tề sư bá lại ra tay tương trợ nàng?"
Liễu Như Yên cũng thập phần khó hiểu, không chỉ có nàng mà người càng khó hiểu hơn ai hết chính là Lâm Thanh Trúc và Triệu Uyển Nhi.
Ngay cả Tiêu Dật cũng mang vẻ mặt mơ hồ.
"Tề lão đầu này đã uống nhầm rượu giả rồi sao? Chúng ta trước đó đã làm cho hắn nhục nhã như vậy, hắn thế mà còn chịu trợ giúp chúng ta ư?"
Tiêu Dật có chút bối rối và đột nhiên nội tâm có chút bất an.
Triệu Uyển Nhi do dự một chút, nói: "Ừm, quả thật là rất bất ngờ."