Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 192 - Chương 192 - Không Sợ Phiền Phức

Chương 192 - Không Sợ Phiền Phức
Chương 192 - Không Sợ Phiền Phức

Trong ấn tượng của các nàng, hình tượng của Tề Vô Hối vẫn luôn là người âm hiểm cay nghiệt, tâm cơ mười phần. Vì chèn ép Tử Hà Phong, chèn ép Diệp Thu mà hắn không từ thủ đoạn.

Những năm gần đây Tề Vô Hối cũng làm khó Diệp Thu không ít, sau khi các nàng lên núi hắn cũng không cho các nàng sắc mặt tốt.

Hơn nữa, ân oán giữa hai mạch nặng nề như vậy, Tề Vô Hối không có lý do gì ra tay giúp đỡ các nàng.

Triệu Uyển Nhi rất khó hiểu, Lâm Thanh Trúc bên cạnh càng khó hiểu hơn, nội tâm các nàng lúc này thập phần phức tạp.

Lúc trước nàng đánh bại Tề Hạo để cho Tề Vô Hối mất hết mặt mũi, nhưng hôm nay hắn lại đến giúp nàng thì quả thật nàng có chút không hiểu chuyện gì xảy ra.

Tuy nhiên, chiếu theo thế cục hiện tại, bởi vì Tề Vô Hối đến đây mà các nàng cuối cùng cũng có một vị trưởng bối làm chỗ dựa.

Tuy rằng vị trưởng bối này bình thường không cho các nàng sắc mặt tốt, nhưng khi người ngoài bắt nạt các nàng thì hắn vẫn lựa chọn ra tay.

Lúc Tề Vô Hối xuất hiện, người có nội tâm biến đổi nhất chính là Mạc Nghĩa.

Vừa rồi ông ta đúng là do nhìn thấy phía sau Lâm Thanh Trúc cũng không có trưởng bối sư môn, cho nên mới lựa chọn ra tay giúp Lục Ngôn trút giận.

Nhưng ông ta thật không nghĩ tới Tề Vô Hối đột nhiên lại xuất hiện. Mà thực lực của hắn thì trong lòng Mạc Nghĩa thập phần rõ ràng, ông ta tuyệt không phải là đối thủ của hắn.

Lúc này Mạc Nghĩa cũng không dám nói những lời giáo huấn gì nữa mà liền nói sang chuyện khác: "Ha ha ha, Tề đạo hữu, nhiều năm không gặp thực lực của ngươi đã tăng trưởng không ít a."

Tề Vô Hối đưa ánh mắt lạnh nhìn Mạc Nghĩa, lộ ra một nụ cười âm ngoan, nói: "Ta với ngươi rất quen sao?"

Lời này vừa nói ra làm cho Mạc Nghĩa xấu hổ không thôi, nhất thời sắc mặt trầm xuống.

Ở trước mặt nhiều người như vậy mà Tề Vô Hối lại không cho ông ta bậc thang lui xuống.

"Tề đạo hữu có ý gì?"

Tề Vô Hối nở nụ cười lạnh, thân hình hắn chậm rãi từ trên phi kiếm hạ xuống nhìn chăm chú Mạc Nghĩa, nói: "Ý gì là sao? Ngươi thân là trưởng lão của Chí Tôn điện mà lại lấy lớn hiếp nhỏ, khi dễ đệ tử của Bổ Thiên giáo chúng ta. Chẳng lẽ ngươi cho rằng những lão gia hỏa bọn ta đều chết hết rồi sao?"

Sát ý trong mắt Tề Vô Hối tăng vọt, ánh mắt hắn nhìn chăm chú Mạc Nghĩa làm cho Mạc Nghĩa tâm hoảng ý loạn mà vội vàng giải thích.

"Tề đạo hữu, tiểu nha đầu này tâm ngoan thủ lạt, chỉ luận bàn mà lại hạ xuống tử tâm, tâm tính như thế tương lai nhất định sẽ gây ra đại họa."

"Ta cũng là xuất phát từ hảo tâm muốn thay các ngươi quản giáo nàng một chút, miễn cho tương lai gặp phải đại họa, đến lúc đó cũng đỡ cho các ngươi chút phiền toái, như vậy không tốt sao?”

Tề Vô Hối thập phần phẫn nộ mà trực tiếp cười to nói:

"Ngươi quả là mồm loa mép dãi! Đệ tử của Bổ Thiên giáo chúng ta khi nào đến phiên ngươi khoa tay múa chân hả? Các hạ cũng không khỏi quản lý quá rộng đi!"

"Đệ tử của Bổ Thiên giáo chúng ta cho dù thật sự phạm sai lầm gì thì chỉ có chúng ta tự mình quản giáo, còn chưa tới phiên ngươi thay chúng ta quản giáo. Huống chi nàng cũng không có lỗi gì cả, làm sao lại cần quản giáo như ngươi nói được?"

Nghe vậy mà sắc mặt Mạc Nghĩa âm trầm xuống., Tề Vô Hối đã hoàn toàn không nể mặt ông ta mà muốn ông ta xin lỗi.

Trên thực tế Tề Vô Hối chính là có ý tứ này. Hắn cười lạnh nhìn Mạc Nghĩa, rồi lại nhìn Lục Ngôn phía sau mà khinh thường nói: "Cái gì mà thiên chi kiêu tử, đạo thống chí tôn chứ? Ta thấy cũng không gì hơn cái này! Ngay cả sư điệt mới nhập môn ba tháng của ta mà hắn cũng đánh không lại, ta thấy các ngươi nên dứt khoát đổi tên để sau này gọi là thiên chi phế tử là được rồi.”

Lục Ngôn nghe vậy mà lập tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, xấu hổ không chịu nổi.

Tề Vô Hối vừa nói ra lời này thì toàn trường liền chấn kinh.

"Cái gì? Nàng mới nhập môn ba tháng thôi ư?"

“Lâm Thanh Trúc mới chỉ nhập môn ba tháng mà đã đạt tới Vô Cự cảnh sao?”

“Liệu có phải là trên Tử Hà phong có linh đan diệu dược gì không mà ba tháng liền đạt tới Vô Cự cảnh?”

"Không thể tin nổi! Chuyện này thật quá khoa trương!"

Mọi người kinh hãi, khiếp sợ thiên phú của Lâm Thanh Trúc, và càng khiếp sợ năng lực dạy đồ của Diệp Thu.

Muốn có thiên lý mã thì phải tìm Bá Nhạc, nếu không có một vị sư tôn tốt thì cho dù là người ưu tú hơn nữa nhưng cũng khó có thể có được thành tựu cao.

Sắc mặt Mạc Nghĩa thập phần khó coi, nhất thời không có cách nào phản bác.

"Đây chính là đạo thống Chí Tôn sao? Nhỏ không ăn được thì già lại cậy mạnh! Hôm nay ta xem như thấy được. Đệ tử của Bổ Thiên giáo từ khi nào cần người khác đến quản giáo?" Tề Vô Hối khí phách nói ra, nội tâm vô cùng phẫn nộ.

Mạc Nghĩa càng nghe sắc mặt càng trầm xuống, trong lòng ông ta đã nổi lên một cỗ lửa giận, hỏi: "Tề Vô Hối, ngươi có ý gì?"

Tề Vô Hối cười lạnh, nói: "Không có ý gì, chỉ là cái ý mà ngươi hiểu thôi.”

Mạc Nghĩa lạnh lùng hỏi lại: “Các hạ đã hoàn toàn không đem Chí Tôn điện để vào mắt sao?"

Tề Vô Hối: "Nếu đúng như vậy thì sao?”

Mạc Nghĩa: “Chẳng lẽ Bổ Thiên Giáo của ngươi muốn khai chiến với Chí Tôn điện của ta chỉ vì chuyện cỏn con này ư?"

Tề Vô Hối không có phản bác mà cười nói: "Bổ Thiên giáo của ta từ trước đến nay có tôn chỉ cấm không gây chuyện, nhưng cũng không sợ phiền phức."

Bình Luận (0)
Comment