Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 193 - Chương 193 - Thanh Diệu Chân Nhân

Chương 193 - Thanh Diệu Chân Nhân
Chương 193 - Thanh Diệu Chân Nhân

Tề Vô Hối lạnh mặt, nói: "Lão già kia, ngươi lấy lớn hiếp nhỏ thật không biết xấu hổ! Xem ra Chí Tôn điện của ngươi đối với kết quả trong lần luận bàn này rất không hài lòng nhỉ? Vậy được rồi, lúc này đám tiểu bối đã đánh xong, vậy thì hai lão già chúng ta cũng tới luận bàn một chút đi. Nhân tiện đây ta cũng muốn nhìn xem người của Chí Tôn điện rốt cuộc có cái gì đáng để kiêu ngạo. Trước khi bắt đầu ta cũng nhắc nhở ngươi, ta là người cũng thích lấy mạnh hiếp yếu đấy!"

Nói xong Tề Vô Hối trong nháy mắt đánh tới một chưởng, trong phút chốc tu vi Giáo chủ cảnh đỉnh phong đã bộc phát.

Giờ khắc này, toàn trường đều chấn kinh.

"Giáo chủ cảnh đỉnh phong!"

Tất cả mọi người đều khó hiểu, không phải nói tu vi của Tề Vô Hối mới chỉ là Giáo chủ cảnh trung kỳ thôi sao?

Một chưởng kia có lực lượng cương mãnh bá đạo, khiến cho Mạc Nghĩa sắc mặt đại biến. Trong nháy mắt ông ta liền tế ra pháp bảo để chính diện chống cự.

Nhưng không nghĩ tới Tề Vô Hối chỉ đánh nhẹ một chưởng mà liền đánh cho ông ta bay ra xa mấy trăm mét.

Tề Vô Hối lấy lực lượng cường đại của Giáo Chủ cảnh đỉnh phong thì làm sao một gã Giáo chủ cảnh sơ kỳ như Mạc Nghĩa có thể ngăn cản nổi?

Một chưởng liền đem Mạc Nghĩa đánh bay ra ngoài, Tề Vô Hối cười thầm trong lòng.

Thực lực của Giáo Chủ cảnh đỉnh phong dùng để đánh đám vô lại này thật thoải mái!

Nói thật hắn còn rất cảm kích Diệp Thu, nếu không có Diệp Thu cởi bỏ tầng khúc mắc kia thì chỉ sợ hắn còn không thể đột phá tới Giáo chủ cảnh đỉnh phong.

Từ hành động của Diệp Thu lần trước đã làm cho Tề Vô Hối ý thức được chính mình ngu xuẩn. Sau khi trở lại đạo tràng hắn liền trầm tư suy nghĩ, cuối cùng đã buông xuống chấp niệm trong lòng.

Cũng bởi vì như thế mà Tề Vô Hối mới có thể phá vỡ gông cùm xiềng xích, thành công đột phá.

Hôm nay thực lực tăng vọt cho nên Tề Vô Hối cảm giác như đã tìm lại được chính mình.

May mà Diệp Thu không ở đây, nếu không hắn thật sự sẽ muốn luận bàn với tên luôn thích trang bức đó.

"Chết tiệt!"

Cảm nhận được cánh tay truyền đến từng trận đau đớn, tê liệt; sắc mặt Mạc Nghĩa thập phần khó coi. Lửa giận trong lòng ông ta cũng bị đốt cháy lên tới cực hạn.

Cho dù biết mình không phải là đối thủ của Tề Vô Hối nhưng ông ta lại không thể nhượng bộ. Bởi vì cái này liên quan đến danh tiếng của Chí Tôn điện.

Một trận trước tiểu bối đã đánh thua, bây giờ nếu ông ta cũng thua thì chẳng phải sẽ nói cho thế nhân rằng Chí Tôn điện không bằng Bổ Thiên giáo sao?

Sau đó Mạc Nghĩa đã tế ra một thanh đao, trong nháy mắt đã bộc phát toàn bộ lực lượng. Ông ta sử dụng bí thuật mạnh nhất để một đao chém về phía Tề Vô Hối.

Bầu trời rung chuyển từng trận, mặt đất không ngừng run rẩy, một đao kia tạo ra một cỗ áp bách kinh thiên.

Mọi người vây xem đều sắc mặt đại biến, vội vàng tránh ra vì sợ tổn thương đến mình.

Tề Vô Hối đứng thẳng trên mặt đất, trong cơn cuồng phong hắn không nhúc nhích mà lạnh lùng nhìn xem một đao chém tới, tay phải nhẹ nhàng nhấc lên.

"Kiếm đến!"

Phi kiếm cắm trên mặt đất lập tức trở lại trên tay hắn.

Không có quá nhiều chiêu số màu mè thừa thãi, hắn chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, một cỗ kiếm khí kinh người quét ra.

Chỉ trong chốc lát, thế công của Mạc Nghĩa đã bị tan rã không còn một mảnh, đây là thực lực nghiền ép tuyệt đối.

Tề Vô Hối vọt tới trong nháy mắt, giây tiếp theo hắn đã xuất hiện sau lưng Mạc Nghĩa và hung hăng vỗ một cái, trực tiếp đánh ông ta bay rớt ra ngoài.

Một chưởng này vỗ xuống làm cho Mạc Nghĩa bị thương nặng, không còn khả năng chiến đấu.

Nhìn thân ảnh chật vật của Mạc Nghĩa mà Tề Vô Hối khinh thường nói: "Chí Tôn điện sao? Chỉ như thế mà thôi!"

Phụt!!!

Mạc Nghĩa phun ra một ngụm tiên huyết, ông ta tức giận thiếu chút nữa ngất đi.

Lúc này tại chân trời bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.

"Các hạ không khỏi cũng quá càn rỡ đi, ngay cả Chí Tôn điện của chúng ta mà cũng không để ở trong mắt!"

Giọng nói này vừa xuất hiện thì bầu trời lại một lần nữa xảy ra một trận oanh động.

Chỉ thấy không gian rung chuyển, một lão giả áo xám bay đến.

"Ồ?" Tề Vô Hối nhướng mày nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh lại, cười lạnh nói:

"Ta tưởng là ai, thì ra là đại trưởng lão của Chí Tôn điện, Thanh Diệu chân nhân!"

"Như thế nào, ngươi cũng muốn đòi lại công đạo cho đệ tử của mình sao? Hay còn muốn ta quỳ xuống xin lỗi?"

Thanh Diệu đạo nhân đi tới hiện trường, bất mãn nhìn Mạc Nghĩa một cái, trong lòng rất phẫn nộ.

Chuyện vừa rồi ông ta đã biết rõ chân tướng, hết thảy căn nguyên hoàn toàn xuất phát từ ái đồ của mình. Cùng người luận bàn mà thực lực không bằng người để bị đánh đến trọng thương.

Chuyện này kỳ thật cũng không có gì vì thắng bại là chuyện bình thường trong binh gia. Có thắng có bại thì lần sau mới có thể từ đó đạt tới kinh nghiệm tốt hơn để bù đắp thiếu sót của chính mình.

Nhưng điều Thanh Diệu đạo nhân khó chịu chính là phương thức xử lý của Mạc Nghĩa, ông ta vậy mà càn rỡ muốn thay Lục Ngôn trút giận mà đụng lúc nào không đụng lại để cho trưởng bối của người ta bắt gặp, làm cho Chí Tôn điện mất hết cả thể diện.

Trầm tư một lát, Thanh Diệu chân nhân liền xanh mặt, vô luận tính như thế nào thì bọn họ đều ở bên yếu lí.

Bình Luận (0)
Comment