Thanh Diệu đạo nhân hừ lạnh nói: "Hừ, Tề Vô Hối, cứ cho chuyện hôm nay chúng ta nhận sai, nhưng mà các ngươi vừa lên tiếng chửi bới Chí Tôn điện chúng ta, hôm nay các ngươi không định cho ta một câu trả lời thỏa đáng sao?"
"Ta cần gì phải thưa bẩm lại với các ngươi? Thanh Diệu lão đầu, Bổ Thiên Giáo chúng ta làm người làm việc tùy tâm tùy tính, chưa bao giờ làm việc dựa trên sắc mặt của kẻ nào. Chuyện nơi đây chính là do người của Chí Tôn điện các ngươi gieo gió gặt bão, nếu như không phục thì cứ việc phóng ngựa lại đây ta chấp tất."
"Năm đó ngươi bại bởi dưới tay sư huynh ta, bây giờ đệ tử của ngươi lại bại bởi đồ nhi của sư đệ ta, vậy ngươi có mặt mũi gì ở chỗ này giễu võ dương oai?"
Tề Vô Hối khí phách đáp lại, lời này vừa nói ra làm cho toàn trường sôi trào.
"Đậu má, quá bá đạo! Tề trưởng lão miệng lưỡi quá ác!" Tiêu Dật thì thầm nói.
Ta thừa nhận lúc trước ta nói chuyện có hơi lớn lối một chút, nhưng về sau Tề lão đầu ngươi nhớ bảo vệ ta nhé! He he he!
Tề Vô Hối nói ra những lời này đối với đệ tử của Bổ Thiên giáo ở đây mà nói có độ trùng kích vô cùng to lớn.
"Không nghĩ tới Tề sư bá vậy mà còn có một mặt khí phách như vậy. Dưới sự đe dọa của đối phương mà ngài không mất đi một tia khí thế."
Trong lòng mọi người kinh ngạc và lại càng khâm phục.
Thân là đệ tử của Bổ Thiên giáo, lúc này ai nấy đều phảng phất có một loại cảm giác vinh dự.
Thanh Diệu đạo nhân sắc mặt xanh mét khó coi, những lời này của Tề Vô Hối đâm thật sâu vào trái tim ông ta.
Hôm nay Chí Tôn điện của ông ta đã mất hết mặt mũi.
Thanh Diệu đạo nhân giận dữ nắm chặt nắm đấm, nội tâm thập phần nghẹn khuất, lạnh kùng nói: "Tốt, tốt lắm! Chuyện hôm nay ta sẽ nhớ kỹ! Tề Vô Hối, ta hi vọng ngươi không vì sự cuồng vọng của mình mà cảm thấy hối hận. Chí Tôn điện chúng ta cũng không phải người ăn chay."
Tề Vô Hối cười to một tiếng, tiếp tục nói: "Ha ha ha, cả đời Tề Vô Hối ta chưa bao giờ biết hai chữ hối hận viết như thế nào. Thanh Diệu lão đầu, nếu như ngươi không phục thì cũng có thể thử một chút. Các ngươi khi dễ tiểu bối như vậy thì Chí Tôn điện của ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh này sao? Lớn đầu rồi mà còn hèn hạ lấy lớn hiếp nhỏ, vậy các ngươi còn tu tiên cái nỗi gì nữa?"
Thanh Diệu đạo nhân từ hồi xuất đạo đến bây giờ chưa lúc nào bị nhục nhã như thế, ông ta bị lửa giận công tâm, tức giận thiếu chút nữa hộc máu.
"Chết tiệt!"
Biết mình đuối lý, Thanh Diệu đạo nhân lạnh lùng nhìn Mạc Nghĩa cùng Lục Ngôn, nói: "Đi!”
Lúc này không đithì còn chờ Tề Vô Hối tiếp tục nhục nhã nữa sao?
Ông ta vốn định ra tay đọ sức với Tề Vô Hối một phen, nhưng cho dù ông ta có đánh bại hắn thì cũng không chứng minh được gì. Bởi vì chưởng giáo của Bổ Thiên giáo là Mạnh Thiên Chính chứ không phải là Tề Vô Hối.
Thanh Diệu đạo nhân đánh thắng Tề Vô Hối thì cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, nhưng nếu ông ta bại thì kết quả có thể không giống nhau.
Sự nguy hiểm như vậy ông ta làm sao dám đi mạo hiểm, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Mấy câu nói của Tề Vô Hối đã đả thương thật sâu đến Thanh Diệu đạo nhân, trong lòng ông ta phẫn nộ không thôi.
Đệ tử thì bại mà trưởng lão cũng thua!
Chính bản thân ông ta năm đó cũng bại dưới tay Mạnh Thiên Chính, vậy ông ta nào còn có mặt mũi gì ở chỗ này nữa.
"Quả là một đám hề!" Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Tề Vô Hối khinh thường nói.
Ngữ khí của hắn giống như mình vừa mới xử lý một chuyện nhỏ, căn bản không có để ở trong lòng.
Khi chuyện này kết thúc, nguy cơ cuối cùng cũng được hóa giải.
Lâm Thanh Trúc mang ánh mắt phức tạp nhìn xem Tề Vô Hối, nàng nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
"Đa tạ Tề sư bá đã xuất thủ tương trợ." Lâm Thanh Trúc nói ra lời cảm kích từ nội tâm.
Triệu Uyển Nhi cũng đi lên phụ họa một câu. Tuy nhiên, tương đối ngoài ý muốn của các nàng chính là phản ứng của Tề Vô Hối thập phần kỳ lạ, chỉ thấy khóe miệng hắn co rút, vẻ mặt cao ngạo nói: "Hừ, ai giúp các ngươi, ít tự mình đa tình. Ta chỉ là nhìn không lọt nổi tên đó cậy già lên mặt, khi dễ trẻ nhỏ mà thôi."
Nói xong hắn liền xoay người bỏ đi.
Mọi người nhìn nhau mà đột nhiên có chút buồn cười.
"Không nghĩ tới Tề sư bá vẫn còn rất cao ngạo. Rõ ràng là giúp mà ngoài miệng lại không thừa nhận." Triệu Uyển Nhi sờ sờ cằm nói ra như có điều suy nghĩ.
Bởi vì chuyện hôm nay mà hình tượng của Tề Vô Hối trong lòng các đệ tử đã thay đổi đôi chút. Đối với hành động của hắn càng thêm hoang mang.
Các nàng nào biết ở trong lòng Tề Vô Hối khi quyết định giúp đồ đệ của Diệp Thu thì không khác gì một lần sỉ nhục cực lớn, cho nên hắn làm sao có thể thừa nhận.
Hắn thà chết cũng không thừa nhận!
Ta căn bản không có giúp các ngươi, ta chỉ là ngứa mắt mà thôi! Đúng, chỉ là nhìn ngứa mắt!
Có Tề Vô Hối làm chỗ dựa nên đám người ở đây cũng không dám khi dễ đệ tử của Bổ Thiên giáo nữa.