Công Tôn Dương mang vẻ mặt mơ hồ.
Ngay từ đầu ông ta còn tưởng rằng Diệp Thu cùng Bất Lão Sơn có giao tình, ai mà biết được loại giao tình này lại sâu sắc như vậy.
Nghe được lời này, ngay cả Liên Phong cũng có chút không nhịn được mà cười lên.
Nhìn biểu tình kia của Công Tôn Dương, nàng từ lâu đã muốn cười nhưng cười không ra tiếng.
Lão già này phỏng chừng đã ăn dưa bở rồi!
Chỉ thấy Công Tôn Dương đột nhiên thay đổi sắc mặt, nói: “Đạo hữu, Bất Lão Sơn tại Bất Lão Sơn tại Đông Hoang của ta tuy cùng Bất Lão Sơn tại Đông Hoang có quan hệ, nhưng hai mạch đã phân liệt nhiều năm nên đã sớm không có bất kỳ liên hệ nào. Nếu đạo hữu cùng Bất Lão Sơn tại Đông Hoang có thù thì cứ việc đi giải quyết, lão phu tuyệt đối không hai lời."
Không thể không nói da mặt của Công Tôn Dương rất dày. Vừa rồi ông ta còn có bộ dáng thân thiết, chỉ chớp mắt mà đã phủi áo rời đi.
Diệp Thu híp mắt nhìn Công Tôn Dương, mỉm cười nói: “Ngươi nói có vài phần đạo lý, nhưng mà chỗ ta còn có một cái tin tức xấu. Ngươi có muốn nghe không?"
Trong lòng Công Tôn Dương run lên. Ngươi còn có tin tức xấu hơn cả cái này sao?
Ông ta cũng đã dập bỏ quan hệ cùng Bất Lão Sơn tại Đông Hoang, nên cũng không cầu Diệp Thu có thể trợ giúp, chỉ cần hắn có thể bảo trì trung lập là được rồi. Nhưng khi hắn nói ra lời này thì ông ta có một loại cảm giác sởn gai ốc.
Chỉ thấy Diệp Thu lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, bỗng nhiên tay phải hơi nâng lên, một cỗ hào quang màu tím lóe ra, hoa văn bí pháp dần dần hiện hình.
Trên bầu trời, Liên Phong nhìn thấy cảnh này mà ánh mắt ngẩn ra.
"Đây là... Tử Hà bảo điển!"
Lời này vừa nói ra Công Tôn Dương liền biến sắc, sắc mặt xanh lét rất khó coi.
Giống như Bổ Thiên Thuật, Tử Hà bảo điển cũng là một trong những truyền thừa của Bổ Thiên Giáo. Hai giáo mặc dù đã phân liệt nhưng truyền thừa hạch tâm cũng không có phát sinh thay đổi quá lớn.
"Thập phần không khéo chính là ta cũng là môn đồ của Bổ Thiên giáo."
Nghe Diệp Thu nói như thẩm phán, Công Tôn Dương lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Hắn vậy mà cũng là người của Bổ Thiên giáo tại Đông Hoang!
Đây chẳng phải là nói hắn và Liên Phong chính là đồng môn sao?
Lúc này ngay cả người lạnh lùng như Liên Phong cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc.
"Thật không ngờ..."
Nàng không nghĩ tới Diệp Thu cũng xuất thân từ Bổ Thiên giáo.
Ngay từ đầu nàng còn tưởng rằng Diệp Thu và Công Tôn Dương là một bọn, bây giờ gió đã đổi chiều nhanh đến mức chóng mặt.
Liên Phong mang vẻ mặt cổ quái thu hồi Bổ Thiên Thuật, chậm rãi từ trên trời hạ xuống, nghiêm túc đánh giá Diệp Thu một phen.
Trong lòng rối rắm một hồi, Liên Phong thầm nghĩ:
Người nam tử này có tướng mạo rất soái, khí chất còn có một cổ tiên uẩn, vậy thực lực của hắn chắc chắn sẽ không tầm thường.
Tuổi tác của hắn có lẽ nhỏ hơn so với ta, vậy hẳn là một vị sư đệ!
Trong giáo ta vốn là người nhỏ nhất, hôm nay lại gặp được một vị đồng môn nhỏ tuổi hơn ta.
Hai mạch đồng nguyên, bối phận của cả hai hẳn là cũng không kém nhiều lắm, tạm thời tính hắn là sư đệ đi, như vậy ta cũng có thể làm sư tỷ.
Nghĩ tới đây, trong lòng Liên Phong đột nhiên cảm thấy có chút vui vẻ.
Ở Bổ Thiên Giáo tại Thiên Vực, nàng tuy là thần nữ kế thừa truyền thừa của sư môn, nhưng ở trước mặt huynh tỷ cùng thế hệ thì nàng là người nhỏ tuổi nhất. Vì thế trong lòng nàng rất không thoải mái, rõ ràng nàng mạnh như vậy thì dựa vào cái gì mà phải làm sư muội.
Hôm nay cuối cùng nàng cũng nhìn thấy một người nhỏ tuổi hơn mình.
Nghĩ tới đây Liên Phong nghiêm túc nói với Diệp Thu: “Bổ Thiên Giáo tại Đông Hoang! Tử Hà nhất mạch! Ừm, sư đệ, chào ngươi!”
Diệp Thu nhướng mày, nói: “Sư đệ gì chứ? Vị sư muội này có chút nghịch ngợm a! Tại sao có thể cùng sư huynh đùa giỡn như vậy hả?"
Lời này vừa nói ra làm cho Liên Phong lập tức lạnh mặt xuống, nói: "Ta lớn hơn ngươi nên ta sẽ là sư tỷ, không phải sư muội!"
"Ngươi lớn hơn ta chỗ nào?" Diệp Thu không phục, ngẩng đầu ưỡn ngực không cam lòng rớt lại phía sau.
Công Tôn Dương đứng bên cạnh nhất thời bị hai người bỏ qua một bên.
Liên Phong rất tức giận, nàng thật vất vả mới gặp được một vị đồng môn nhỏ tuổi hơn nàng thì làm sao nàng có thể chịu làm sư muội được.
Mặc kệ, hôm nay chức vị sư tỷ này ta đã định rồi!
Dưới sự thúc đẩy của dục vọng hơn thua, Liên Phong ưỡn ngực lạnh lùng nói: “Ta chỗ nào cũng lớn hơn ngươi!”
"Tin làm sao được chứ?" Diệp Thu âm thầm cười trộm, nói.
Cô nương Liên Phong này có khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, thực lực còn rất cường đại, tạo cho người ta cảm giác nàng đã là người từng trải, kinh qua mọi sự. Tuy nhiên thái độ lúc này của nàng lại giống như tâm lý của một tiểu cô nương có tâm tư đơn thuần, thích ganh đua với người.
Dường như đối với danh xưng sư tỷ này nàng có chấp niệm cực sâu.
Làm sư muội không tốt sao? Làm sư muội thì được người khác cưng chiều, hơn nữa ai dám làm khó ngươi thì liền nói cho sư huynh biết, sư huynh sẽ lập tức đi làm gỏi hắn!
Làm sư muội mỹ diệu như vậy mà còn đi tranh cái chức sư tỷ làm gì?
Làm ơn cho ta một lần làm sư huynh đi! Ta chưa bao giờ được làm sư huynh mà!
Diệp Thu vừa nhìn liền biết bình thường Liên Phong chắc chắn là một người trầm tính, đối với chuyện đấu võ mồm thì kinh nghiệm của nàng không thể phong phú bằng hắn được.
Liên Phong nhất thời không biết phản bác như thế nào, nàng dứt khoát quay đầu cao lãnh nói: “Ta mặc kệ, dù sao ta chắc chắn lớn hơn ngươi, cái gì ta cũng lớn ngươi!"
Diệp Thu: “…”