"Ta nói chen ngang các ngươi một chút! Các ngươi có thể chiếu cố cảm thụ của ta được không hả?" Công Tôn Dương xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi nói.
Ông ta vậy mà bị gạt ở một bên không có ai để ý tới, nhất thời trong lòng thập phần khó chịu.
Lời này vừa nói ra, hai người nháy mắt ném tới ánh mắt đằng đằng sát khí, Công Tôn Dương nhìn thấy vậy mà nội tâm run lên.
"Được rồi, coi như các ngươi lợi hại."
Trong lúc nhất thời, bầu không khí không ngừng giằng co, ai cũng không muốn lui một bước.
Bởi vì trong giáo, bọn hắn là người nhỏ nhất, cho nên có thể hiểu được làm tiểu sư đệ rốt cục có bao nhiêu khó chịu. Lúc này làm sao ai có thể nhượng bộ ai?
Diệp Thu nhìn Liên Phong, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp tốt.
Hắn do dự một chút, nói: “Vậy nếu không chúng ta ai cũng lui một bước đi. Ta gọi ngươi là sư tỷ, còn ngươi gọi ta là sư huynh nhé?"
Đề nghị này vừa ra đôi mắt Liên Phong khẽ động.
Ngươi xem đây là trò chơi phải không?
Liên Phong sửng sốt một hồi, cẩn thận suy nghĩ một phen, lạnh nhạt nói: “Ừm, có thể."
Nàng chỉ cần nghe được một tiếng sư tỷ là được rồi, về phần những thứ khác nàng cũng không quan tâm.
Dù sao hai mạch cách nhau rất xa, có một đạo lạch trời làm khoảng cách giới hạn, nếu không phải lần này Đế mộ mở ra thì chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không thể gặp nhau.
Đợi sau khi Đế mộ đóng lại, bọn họ có thể cả đời cũng sẽ không gặp lại, vậy cần gì phải quan tâm cái gọi là lớn nhỏ nữa.
Hai người lập tức đạt thành nhận thức chung, Diệp Thu mỉm cười hô lên: “Sư tỷ!”
Liên Phong lộ ra nụ cười hài lòng, mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng vẫn bị Diệp Thu bắt được, hắn nhất thời nhìn đến ngây người mà vội vàng tỉnh táo lại, nghĩ thầm: Nữ nhân này rất nguy hiểm, không thể nhìn lâu! Nàng quá mức dụ hoặc đi!
Liên Phong nói ra: “Sư huynh, xin chào!"
Công Tôn Dương đứng bên cạnh đều nhìn đến ngây ngẩn cả người. Ông ta đã sống nhiều năm như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy màn hài kịch này.
Chẳng lẽ đây cũng là một trong những truyền thừa của Bổ Thiên giáo sao?
Hai người này đều là cực phẩm a!
Một người càng kỳ quái hơn một người, đứng cạnh nhau nhìn rất xứng đôi!
Công Tôn Dương không khỏi tán thưởng, lúc này hai người đồng thời nhìn về phía ông ta.
Công Tôn Dương nội tâm lạnh lẽo.
Nguy rồi!
Chỉ lo xem kịch mà ông ta dĩ nhiên đã quên chính mình giờ phút này đang tiến vào hiểm cảnh.
Diệp Thu xuất thân từ Bổ Thiên giáo, Liên Phong cũng xuất thân từ Bổ Thiên giáo, hai người xuất thân từ cùng một giáo và hơn nữa còn đạt thành nhận thức chung, nếu như bọn họ liên thủ thì ông ta tuyệt đối khó có thể ngăn cản.
Liên Phong chậm rãi đi tới, lạnh lùng nói: “Công Tôn Dương, ngươi thức thời thì giao Tứ Tượng Đỉnh cho ta, nếu không đừng trách ta thủ hạ vô tình."
"Hừ, đỉnh này đã rơi vào tay ta thì ngươi cũng đừng hòng đoạt lại." Tứ Tượng Đỉnh chính là Bảo Khí của Đại Đế, Công Tôn Dương làm sao có thể chắp tay mà đưa cho kẻ khác dễ như vậy nên quả quyết cự tuyệt.
Nguyên nhân của sự việc bắt nguồn từ khi Liên Phong đang còn ở bên trong một động phủ và phát hiện ra kiện đế khí này.
Trong lúc nàng định thu nó vào tay thì Thôn Thiên Tước đột nhiên xông vào, nó đánh lui nàng và sau đó liền hướng về một mảnh hư không mà đi.
Đợi Liên Phong kịp phản ứng thì Công Tôn Dương trốn trong bóng tối đã nhân cơ hội đoạt đỉnh.
Vì thế Liên Phong mới trở nên giận dữ kéo theo đó là trận chiến đấu này liền hoàn toàn bộc phát.
Nhìn thái độ giương cung bạt kiếm của hai người mà Diệp Thu im lặng không lên tiếng.
Từ chỗ Liên Phong hắn đại khái hiểu được chân tướng của chuyện này.
Điểm tương đối khiến cho hắn chú ý cũng không phải là cái Tứ Tượng Đỉnh này, mà là con Thôn Thiên Tước kia.
Nơi này là một mảnh thế giới bên ngoài Long Môn, Diệp Thu bước đầu quan sát một chút thì thấy tựa hồ các cửa đi vào thế giới này cũng không phải chỉ có ở Đông Hoang. Bởi vì Liên Phong cùng Công Tôn Dương chính là người đến từ Thiên Vực và Nam Hoang.
Bảo vật chân chính có thể khiến Diệp Thu điên cuồng cũng chỉ có sơn bảo trên thân con Cự Quy kia.
Chỉ tiếc lúc trước thực lực của hắn không đủ nên đã mất dấu chúng nó, lúc này muốn tìm được chúng nó thì chỉ sợ là có chút khó khăn.
Công Tôn Dương đã sắc mặt xanh mét, cảnh giác nhìn Liên Phong và Diệp Thu.
Lúc trước ông ta cùng Liên Phong giao thủ mấy ngày không phân thắng bại, bây giờ nếu lại thêm một tên Diệp Thu thì chỉ sợ ông ta sẽ bị ép cho ra bã.
Ông ta vốn còn muốn lôi kéo Diệp Thu một chút, nhưng ai ngờ Đại trưởng lão của Bất Lão Sơn tại Đông Hoang lại có xích mích với Diệp Thu và bị hắn xử lý trước đó.
Trong lòng Công Tôn Dương bây giờ có bao nhiêu khó chịu đều đem Thiên Cơ Tử mắng trăm ngàn lần.
Ngươi không có việc gì mà đi đắc tội hắn làm gì, báo hại lão phu cũng đi theo chịu trận!