"Đạo hữu, ngươi cần phải suy nghĩ rõ ràng! Cùng ta đối nghịch đối với ngươi không có chỗ tốt gì."
Công Tôn Dương muốn uy hiếp Diệp Thu một chút, để cho hắn biết kiêng kỵ mà lui, vì đến cấp bậc của bọn hắn làm bất cứ chuyện gì cũng phải cân nhắc lợi hại, cho dù Diệp Thu ra tay thì hắn cũng sẽ không kiếm được lợi ích gì.
Diệp Thu sẽ bởi vì Tứ Tượng Đỉnh kia chính là vật mà Liên Phong coi trọng trước mà trở mặt gây thù với Công Tôn Dương hay sao?
Liên Phong cũng ném tới ánh mắt nghi ngờ, dù sao hai mạch đã chia cắt nhiều năm, tình cảm không sâu lắm, hơn nữa nàng không biết thực lực cụ thể của Diệp Thu. Đối mặt với sự dụ dỗ của đối phương nàng không biết hắn sẽ lựa chọn như thế nào.
"Hắn sẽ giúp ta hay là lựa chọn làm thinh đây?"
Vô luận Diệp Thu lựa chọn như thế nào thì Liên Phong cũng không thèm để ý, bởi vì nàng có sự tự tin rất cao rằng nàng có thể đánh bại Công Tôn Dương.
Chỉ nghe Diệp Thu mỉm cười, nói: “Bình sinh ta ghét nhất người khác uy hiếp ta.”
Sau đó Diệp Thu nhìn về phía Liên Phong, nhẹ nhàng cười, nói: “Sư tỷ, ta sẽ đoạt lại cái đỉnh này đưa cho ngươi nhé?"
Lời này vừa nói ra Liên Phong liền sửng sốt, ánh mắt cổ quái.
Hắn nói vậy là có ý gì?
"Sư huynh, không cần đâu, ta tự lấy lại được!" Liên Phong suy nghĩ một chút rồi một mực cự tuyệt, vì nàng không muốn nợ nhân tình của người khác huống chi còn là Diệp Thu.
Liên Phong muốn sẽ biểu hiện một chút, phô diễn ra thực lực để cho Diệp Thu khuất phục, đến lúc đó cái danh xưng sư tỷ này không phải đã định rồi sao?
Kế hoạch này quá hoàn hảo!
Nhưng Liên Phong nào biết Diệp Thu cũng nghĩ như vậy!
Chỉ thấy hắn một bước đi tới phía trước Liên Phong, ngăn nàng ở phía sau, nói: “Sư tỷ, coi chừng, để ta trút giận cho ngươi."
Lời này nghe có chút là lạ, nhưng mà khi nghe được lời nói khí phách của Diệp Thu, rồi lại nhìn nhan sắc hút hồn của hắn mà nội tâm Liên Phong không khỏi run lên.
Từ khi tu đạo tới nay Liên Phong rất ít khi cảm nhận được loại cảm giác này, lâu nay vẫn luôn là nàng vì người khác trút giận, từ khi nào đã đến phiên người khác trút giận cho nàng vậy?
Cảm giác được người bảo vệ này rất kỳ quái!
Liên Phong không biết đây là cảm giác gì, nhưng trong lòng lại có chút mừng thầm và còn rất chờ mong.
"Quái lạ, như thế nào mà ta càng nhìn càng ưa thích người này nhỉ?" Liên Phong bĩu môi, nói thầm.
"Xong rồi, chẳng lẽ ta trúng mê hồn thuật của hắn?" Nội tâm Liên Phong đột nhiên cả kinh, loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, nhìn ánh mắt Diệp Thu mà tim nàng không khỏi gia tốc.
Nhiều năm như vậy nàng còn chưa từng có loại cảm giác này nên nàng lập tức cho rằng, đây nhất định là Diệp Thu đang sử dụng một loại mê hồn thuật gì đó mê hoặc nàng.
Chắc chắn là vậy!
Chỉ thấy Diệp Thu chậm rãi bay lên, tay phải hướng lên bầu trời.
Đột nhiên một đạo kiếm khí cắt ngang qua không trung, trong nháy mắt xé mở một cái khe nứt trên bầu trời.
Trong phút chốc, trên chín tầng trời sấm sét vang dội, thiên địa thất sắc.
Liên Phong ngẩng đầu nhìn mà trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Nàng quay đầu lại nhìn xem Diệp Thu bày ra khí thế phong khinh vân đạm, trong lòng âm thầm giật mình.
"Người này lại có kiếm ý kinh người như vậy sao?"
Nàng không thể tin được thế gian lại có người có thể đem kiếm đạo tu luyện đến cảnh giới này.
Cỗ kiếm ý kia giống như một kiếm đến từ thiên giới, từ trên cao chậm rãi hiện ra rồi mãnh liệt chém xuống.
Trong phút chốc, thiên địa chấn động, khiến cho Công Tôn Dương biến sắc, kinh hồn bạt vía.
Đối mặt một kiếm này ông ta đã cảm nhận được uy hiếp của tử vong.
Theo đó ông ta ném ra Tứ Tượng Đỉnh, toàn thân bộc phát ra toàn bộ khí lực, lực lượng của Chí Tôn cảnh trung kỳ trong nháy mắt đã bộc phát.
Kiếm khí bá đạo chém về phía Tứ Tượng Đỉnh làm phát ra tia lửa rực rỡ, thân hình Công Tôn Dương chấn động lui về phía sau mấy bước.
Diệp Thu nhìn thấy một màn này mà nội tâm cũng cả kinh, hắn không nghĩ tới chính mình mới chỉ là Chí Tôn cảnh sơ kỳ mà lại có thể chiếm thượng phong khi đánh với một vị Chí Tôn cảnh trung kỳ.
Điều này rất có thể có liên quan đến thần kỹ, và cũng có thể liên quan đến phù văn chân long.
Giờ phút này hắn tuy chỉ là Chí Tôn cảnh sơ kỳ, nhưng thực lực sớm đã vượt qua Chí Tôn cảnh sơ kỳ bình thường, có thể sánh vai với một vị Chí Tôn cảnh trung kỳ.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác, đó là do Thảo Tự Kiếm Quyết chính là thần kỹ.
Một kiếm liền chiếm thế thượng phong, ngay cả Liên Phong cũng bị khiếp sợ.
Nàng cùng Công Tôn Dương đánh nhau mấy ngày nhưng đều không phân cao thấp, không nghĩ tới Diệp Thu vừa đến liền chiếm thế thượng phong.
Nội tâm nàng lập tức phán đoán: Người này có thực lực không dưới ta!
Nàng rất giật mình, không ngờ Bổ Thiên Giáo tại Đông Hoang cũng sẽ xuất hiện một vị cao thủ tuyệt đỉnh như vậy.