Cùng lúc đó, sau khi Công Tôn Dương bị Diệp Thu đánh lui, nội tâm ông ta đã phát ra lửa giận, một tay cầm đỉnh một tay vỗ tới.
Lực lượng Chí Tôn cảnh trung kỳ trong nháy mắt bộc phát, khiến cho người có tu vi thấp hơn chỉ có thể thở dốc.
"Tiểu tử, ngươi muốn chết!" Công Tôn Dương giận dữ quát to một tiếng.
Trong phút chốc, một chưởng kia đã vỗ đến trước mặt Diệp Thu.
Ông ta đã rõ ràng phương pháp sở tu của Diệp Thu chính là kiếm đạo, vả lại trong tay hắn còn không có kiếm. Nếu như ông ta áp sát chiến đấu thì phần thắng của ông ta có lẽ sẽ lớn hơn nhiều.
Hơn nữa Công Tôn Dương còn có thể cảm giác được tu vi của Diệp Thu xa xa không bằng mình, sở dĩ hắn chiếm thượng phong chẳng qua là do bộ kiếm kỹ kia.
Một chưởng hung ác của Công Tôn Dương đánh tới, Liên Phong liền nhìn ra mưu tính của ông ta mà lên tiếng nhắc nhở: “Sư huynh, mau xuất kiếm đi, đừng để lão ta tới gần!"
"Muộn rồi!" Công Tôn Dương đắc ý cười một tiếng, rồi dùng tốc độ cực nhanh mà trong nháy mắt liền lao tới trước mặt Diệp Thu.
Công Tôn Dương đang muốn đắc thủ thì đột nhiên phát hiện, Diệp Thu chậm rãi giơ lên ngón tay hiện ra kim quang nhàn nhạt.
Trong phút chốc, Diệp Thu xuất chưởng đánh ra một đạo phù ấn Thái Cực Âm Dương.
Giờ khắc này, không gian đều đã xảy ra vặn vẹo, một chưởng kia nhìn như mềm mại vô lực nhưng lại nắm giữ vô tận lực lượng.
Một chưởng này đánh ra, ngọn núi lớn phía sau Công Tôn Dương trong nháy mắt đã bị đánh xuyên, hiện ra một cái dấu tay thật lớn.
"Cái này..."
"Không thể nào!"
Công Tôn Dương không dám tin, sau khi song chưởng đối chọi, cánh tay ông ta nhanh chóng truyền đến một trận đau nhức, phảng phất như gặp phải lực lượng trùng kích lớn hơn mấy vạn lần, chưởng phong thổi qua bay cả râu tóc của ông ta.
Phụt!!!
Dưới một chưởng này, Công Tôn Dương trực tiếp bay ngược về sau mấy trăm dặm, Diệp Thu liên tục thuấn di đuổi theo.
Liên Phong theo sát phía sau hắn, trên mặt tràn đầy vẻ chấn động.
Nàng và Công Tôn Dương đều nhìn ra, một chưởng vừa rồi của Diệp Thu ẩn chứa sự ảo diệu, tuyệt đối là thần kỹ.
Nàng không dám tin mà sắc mặt trắng bệch, lắc đầu nói: “Hắn làm sao có thể nắm giữ thần kỹ? Loại bí pháp này trừ phi là Bổ Thiên Thuật hoàn chỉnh, nếu không căn bản không thể đạt tới loại cảnh giới này."
Khiếp sợ một phần, nội tâm nàng càng là có loại cảm giác vui vẻ rất kỳ quái.
Đương nhiên, Liên Phong đem loại cảm giác này quy vào việc Diệp Thu và nàng là đồng môn, nàng chỉ đang cảm thấy cao hứng thay cho sư huynh đệ đồng môn mà thôi.
Hơn nữa một vị cường giả Chí Tôn cảnh cường đại như Diệp Thu vậy mà lại gọi nàng là sư tỷ.
Đợt sóng này nàng không thua thiệt!
Tuy rằng Liên Phong cũng muốn gọi Diệp Thu là sư huynh, nhưng bây giờ chuyện ai làm sư huynh, sư tỷ cũng không đáng chấp nhặt.
Phụt!!!
Công Tôn Dương lại phun ra một ngụm máu tươi, ông ta bị đánh bất ngờ không kịp đề phòng, tứ chi bách hải đều bị thương nặng, lục phủ ngũ tạng đã bị đập nát.
Càn Khôn Vô Cực Thủ chính là loại chưởng lực cương mãnh bá đạo, trực tiếp xuyên qua toàn bộ thân thể ông ta.
Công Tôn Dương căn bản không kịp phản ứng, vì ông ta nào có thể nghĩ đến Diệp Thu vừa có kiếm pháp cường đại như vậy mà đồng thời chưởng pháp càng là bá đạo vô cùng.
Khụ khụ...
Công Tôn Dương nặng nề ho khan một tiếng, lấy tốc độ nhanh nhất để chữa trị thương thế của thân thể, Chí Tôn cảnh có năng lực khôi phục rất mạnh.
Không đến một lát, vết thương trên người ông ta đã khỏi hẳn, nhưng nội thương lại khó có thể khôi phục trong thời gian ngắn như vậy.
"Tiểu tử, ta thừa nhận ngươi đúng là có chút bản lĩnh, lão phu sơ suất nên không trách được ngươi. Nhưng mọi chuyện nên dừng ở đây đi."
Công Tôn Dương từ trong ngực lấy ra một viên đan dược, ăn xong sắc mặt ông ta liền khôi phục chút ít.
Công Tôn Dương một lần nữa đứng lên nhìn thẳng vào Diệp Thu, chỉ thấy ông ta từ trong túi trữ vật chậm rãi rút ra một thanh kiếm.
Tay trái là Tứ Tượng Đỉnh, tay phải là bảo kiếm, khí thế của Công Tôn Dương trong nháy mắt đã biến đổi, phảng phất như phượng hoàng hồi sinh vậy.
"Ngươi hãy sẵn sàng đón nhận cơn thịnh nộ của ta đi!" Công Tôn Dương giận dữ quát to một tiếng.
Ông ta không còn có nửa điểm giấu diếm mà chém ra một kiếm kinh đào hải lãng.
Kiếm quyết này chính là truyền thừa Chí Tôn của Bất Lão Sơn mà Diệp Thu đã từng gặp qua.
Đối mặt với một kiếm này của Công Tôn Dương, Diệp Thu chỉ mỉm cười, vì hắn không sợ nhất chính là so kiếm với người khác.
"Thanh kiếm này của ta tên là Thiên Cương, thuộc hàng ngũ cực phẩm linh khí! Lão phu biết kiếm thuật của ngươi rất cao nên hôm nay liền đọ kiếm với ngươi một phen."
"Nếu như ngươi có thể tiếp nhận một kiếm này của lão phu, vậy hôm nay ta có thể tha cho ngươi một mạng."
Công Tôn Dương mang vẻ mặt kiêu ngạo nói ra.
Kiếm ý cường đại tùy ý tung hoành, đem núi non sông ngòi nơi này đều chặt đứt.
Diệp Thu lững thững đi vào bên trong kiếm phong, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Lời thoại này sao ta nghe có chút quen tai nhỉ?"
"Đó không phải là lời mà ta sẽ nói hay sao?"
Diệp Thu có chút mơ hồ, không biết lão già này đã học đâu cái thói cưỡng từ đoạt lý?