Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 218 - Chương 218 - Một Kiếm Liền Xong

Chương 218 - Một Kiếm Liền Xong
Chương 218 - Một Kiếm Liền Xong

Chỉ thấy Công Tôn Dương cũng không vội vã ra tay, lạnh lùng nói: “Kiếm của ngươi đâu? Ngươi thân là cường giả kiếm đạo thì ngươi sẽ không phải ngay cả một thanh bảo kiếm cũng không có chứ?"

Liên Phong cũng sửng sốt, Diệp Thu thân là cường giả kiếm đạo mà không phải thật sự không có bảo kiếm a?

Bổ Thiên Giáo tại Đông Hoang đều nghèo như vậy sao? Ngay cả cường giả Chí Tôn cảnh mà ngay cả một thanh kiếm cũng không có!

Liên Phong suy nghĩ, lấy ra linh kiếm từ trong túi trữ vật ném cho Diệp Thu, nói: “Sư huynh, thanh kiếm này cho ngươi mượn một chút."

Nàng do dự một chút, cảm thấy không ổn lại bổ sung một câu: “Lát nữa nhớ trả lại cho ta nhé!"

Khóe miệng Diệp Thu giật giật, hắn còn tưởng rằng nàng hào phóng cỡ nào, mới đưa cho hắn mượn mà đã như thần giữ của rồi.

Nhận lấy thanh kiếm mà Liên Phong ném tới, Diệp Thu cầm trong tay thưởng thức một hồi lại ném trở về.

"Sư tỷ, ngươi cứ giữ thanh kiếm này đi, ta không cần."

Liên Phong nhướng mày, hắn xem thường kiếm của ta sao?

Đây mặc dù không phải là cực phẩm linh kiếm, nhưng cũng là hàng thượng phẩm a!

Trong lòng Liên Phong rất không vui. Hắn vậy mà không dùng kiếm của ta!

Nàng bất mãn hỏi: “Vậy ngươi dùng cái gì?"

Diệp Thu cười cười, chậm rãi rút ra Vân Tiêu Tiên Kiếm nói: "Ta sao? Ta tùy tiện dùng cái này là được rồi!"

Kiếm này vừa ra, thiên địa nhất thời mất đi sắc thái vốn có. Dưới uy áp của nó, mây trời như biến động, bên cạnh đó kiếm ý của Công Tôn Dương có vẻ như có chút ảm đạm thất sắc.

"Đây là... Tiên kiếm!"

Giờ khắc này, đừng nói là Công Tôn Dương, ngay cả Liên Phong cũng kinh hãi.

Trong tay Diệp Thu lại có một thanh tiên kiếm, hơn nữa thanh kiếm này tựa hồ đã nhận chủ mà cùng hắn hòa thành một thể.

Tốt lắm! Ngươi trang bức giỏi lắm!

Ngươi không nói không rằng mà trở tay liền rút ra một thanh tiên kiếm, báo hại ta còn tưởng ngươi nghèo rớt mồng tơi!

Khóe miệng Liên Phong giật giật, có loại ý nghĩ muốn tát chết Diệp Thu.

Hắn rõ ràng có kiếm mà cố tình không lấy ra, nhất định phải đợi đến lúc nàng cho mượn kiếm mới lấy ra. Đây không phải là hắn đang thị uy với nàng hay sao?

Liên Phong nhìn linh kiếm trong tay mình một chút, nàng mang vẻ mặt ghét bỏ mà trực tiếp ném nó vào trong biển.

"Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa! Càng nhìn càng giận!"

Khoảnh khắc Vân Tiêu Tiên Kiếm xuất hiện, Công Tôn Dương vốn tin tưởng mười phần vào thắng lợi lần này thì trong nháy mắt tâm như tro tàn.

Tiên kiếm kia ngay cả Đại Đế gặp cũng phải tránh né, huống chi ông ta chỉ là Chí Tôn cảnh trung kỳ.

"Ngươi... ngươi làm sao có được tiên kiếm?" Công Tôn Dương mang sắc mặt sợ hãi hỏi.

Đối mặt với tiên kiếm, khí thế lúc trước của ông ta đã sớm tán loạn, không còn cuồng vọng như vừa rồi.

Thế này thì còn đánh đấm gì nữa? Linh kiếm đánh với tiên kiếm thì dù chỉ là kiếm thế là cũng đủ để phá hủy linh kiếm trong tay ta rồi!

Công Tôn Dương luống cuống, ông ta đã hoàn toàn luống cuống.

Chỉ thấy Diệp Thu sau khi rút ra Vân Tiêu Tiên Kiếm thì tung người bay lên, không có một câu nói nhảm nhí mà trực tiếp sử dụng chiêu kiếm thứ hai của Thảo Tự Kiếm Quyết.

Một kiếm này cơ hồ không cho Công Tôn Dương bất cứ cơ hội nào, vì sự kiên nhẫn của hắn đã không còn như lúc đầu.

Chỉ thấy một đạo kiếm khí xé rách thương khung, đem bầu trời phân ra hai nửa mà chém tới.

Bỗng nhiên thiên địa biến sắc, kiếm ý khủng bố bộc phát trong nháy mắt.

Không!!!

Công Tôn Dương phát ra tiếng gào thét tuyệt vọng, ra sức phát lực vào Thiên Cương Kiếm muốn ngăn cản một kiếm này.

Trong nháy mắt, kiếm khí va chạm, Thiên Cương Kiếm kia hiển nhiên liền vỡ nát, vỡ đến nổi không thể vỡ hơn.

Chiêu kiếm này Công Tôn Dương không hề có lực hoàn thủ. Trong ánh mắt tuyệt vọng của ông ta, thân thể ông ta bị một kiếm của Diệp Thu chém thành hai nửa, hơn nữa kiếm khí dư thừa cũng đánh nát thần hồn của ông ta.

Công Tôn Dương đã hoàn toàn hình thần câu diệt.

"Cái này..." Liên Phong lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, cái miệng nhỏ nhắn của nàng há to rồi lại không biết nói cái gì.

"Thật không ngờ... Một kiếm liền xong!"

Vào lúc này, coi như là người cao ngạo như Liên Phong thì cũng luống cuống.

Tên Công Tôn Dương kia và nàng không phân cao thấp, đánh lâu như vậy mà khi đến tay Diệp Thu thì một kiếm cũng không đỡ nổi.

Thực lực của hắn khủng bố như vậy làm sao có thể không làm cho nàng khiếp sợ?

Biểu tình mơ hồ của Liên Phong lúc này cùng với khí chất cao lãnh ngự tỷ của nàng đã tạo thành sự tương phản cực lớn, trông rất đáng yêu, làm cho người ta nhìn mãi không thôi.

Diệp Thu thật sự đã gặp qua không ít mỹ nữ, cũng có thể nói là hắn đã gặp qua vô số nữ nhân xinh đẹp. Nhưng khi thấy bộ dạng này của Liên Phong hắn cũng nhất thời sửng sốt, nhưng rất nhanh liền hòa hoãn lại.

Luận khí chất, nhan sắc, dáng người thì Liên Phong tuyệt đối là xếp thứ nhất, cho dù là Minh Nguyệt cũng hơi kém một bậc.

Dù sao nàng chính là thần nữ kế thừa Bổ Thiên Giáo, khí chất của bản thân nàng vì đó mà cũng tăng theo.

Diệp Thu tán thưởng nhìn thoáng qua Liên Phong, trên mặt cũng không có dị biến gì.

Bình Luận (0)
Comment