Liên Phong vừa mới tiến vào liền cảm thấy ánh mắt tà ác của Hiên Viên lão đạo, nàng lập tức cảm thấy buồn nôn.
Bị một lão già háo sắc nhìn chằm chằm thì người bình thường đều không thể chịu được.
Liên Phong đã nghe được rất nhiều lời đồn về Hiên Viên lão đạo, trong lòng nàng không khỏi có chút kiêng dè.
Có điều từ khi xuất đạo đến nay, Liên Phong chưa từng nếm mùi thất bại. Sự tự tin mạnh mẽ thúc đẩy tâm trí khiến cho nàng không hề chùn bước.
Lúc này hư không lại rung chuyển một trận, Diệp Thu chậm rãi đi ra từ một cái khe hở không gian.
"Ồ, đây là ai?"
Sự xuất hiện của hắn lập tức thu hút sự hiếu kỳ của nhiều người.
Lần này Đế mộ mở ra, cường giả các vực đều hành động. Rất nhiều người đều quen biết nhau từ trước, còn lại số ít thì tương đối xa lạ. Diệp Thu chính là người mới tương đối xa lạ.
Hắn một bước đạp gió mà đến, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Liên Phong.
Cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ xung quanh nên Diệp Thu có chút nhướn mày.
"Hử, tại sao nơi này lại có nhiều người như vậy?"
Hắn nhìn xung quanh một vòng, bốn phương trời đất đang có rất nhiều cường giả quan sát đám hung thú đại chiến.
Diệp Thu thầm nghĩ chắc hẳn những người này đều là cường giả đỉnh cấp của các vực.
Diệp Thu cũng không quá rõ ràng, vì hắn biết rất ít về các cường giả tại giới vực khác, ngay cả Liên Phong mà hôm nay hắn cũng mới biết.
Tuy nhiên Diệp Thu cũng đã sáng tỏ, thì ra Thiên Vực còn có một đạo thống Bổ Thiên giáo khác.
Diệp Thu vừa tới chiến trường nên cũng không quá phách lối, hắn vô cùng tiết chế mà đứng cạnh Liên Phong.
Diệp Thu đột nhiên cảm thấy một ánh mắt dị thường nhìn về phía mình, hắn hiếu kỳ nhìn lại thì liền phát hiện Hiên Viên lão đạo đang nhìn chằm chằm Liên Phong với vẻ mặt háo sắc.
Diệp Thu xoa cằm, lập tức hiểu ra mà trêu chọc: "Sư muội của ta quả nhiên là ngươi tài sắc cao minh, già trẻ đều ăn sạch. Ngươi nhìn kìa, từ lúc ngươi tới đây thì lão già đó đều nhìn ngươi không chớp mắt a."
Liên Phong lạnh lùng, nói: "Buồn nôn!”
Diệp Thu trở nên hứng thú, hỏi: "Sư muội, ngươi có biết lão già này không?"
"Lão già này chính là lão tổ của Đại Bàn sơn tại Huyền Vực, họ Hiên Viên, không rõ danh tính. Người đời đều gọi lão ta là Hiên Viên lão đạo. Pháp thuật mà lão ta tu hành có thể gọi là hạ lưu, là vết nhơ của người đời, buồn nôn đến cực điểm!" Liên Phong nói ra không chút khách khí.
Mặc dù nàng không rõ nó buồn nôn ở chỗ nào, nhưng tất cả mọi người đều nói như vậy thì chắc chắn sẽ không sai.
Diệp Thu càng nghe càng hứng thú, đặc biệt là với pháp thuật mà Hiên Viên lão đạo tu luyện.
Rốt cuộc đó là bí pháp như thế nào mà có thể khiến cho Liên Phong ghét bỏ đến vậy?
"Sư muội, ngươi có thể nói chi tiết một chút được không? Ta vẫn rất hiếu kỳ tại sao lại gọi nó là pháp thuật hạ lưu?" Diệp Thu hỏi dò.
Liên Phong liền mím môi quay đầu nhìn hắn, dường như đang xoắn xuýt cái gì đó.
Nói chi tiết sao? Có chút khó nói a!
Liên Phong do dự hồi lâu mới lại quay đầu sang, ngạo nghễ nói: "Còn có thể hạ lưu thế nào nữa? Bí pháp mà lão ta tu luyện chính là Nhật Nguyệt Đồng Tu Thuật, gồm một âm và một dương! Âm làm phụ, dương làm chính, hỗ trợ lẫn nhau để đạt tới sự thần kỳ của Nhật Nguyệt Đồng Tu Thuật!"
Nói đến đây Liên Phong đỏ mặt, lặng lẽ quay sang chỗ khác.
Sau đó nàng cắn răng, tiếp tục nói:
"Phương pháp tu hành này cần dùng nữ tử làm vật dẫn, làm lô đỉnh để điều hoà âm dương, đạt đến mục đích đồng tu."
"Mà đương nhiên, nữ tử làm lô đỉnh có thiên phú càng cao, nhan sắc càng cực phẩm thì hiệu quả sẽ càng cao."
"Những năm trở lại đây, đệ tử môn hạ ở Đại Bàn sơn của Hiên Viên lão đạo phàm là nữ tử có nhan sắc thì đều phải vào Hỗn Nguyên điện của lão ta, rồi từ đó đều chưa từng xuất hiện lại."
Nói đến đây Liên Phong liền cảm thấy ớn lạnh.
Nàng càng nói càng tức, nhìn xem Hiên Viên lão đạo với ánh mắt tràn đầy sát khí.
Loại tai hoạ nhân gian như vậy nên nàng thật sự muốn dung một kiếm chém chết lão ta.
Diệp Thu nghe xong liền ngộ ra, cuối cùng hắn đã sáng tỏ.
Diệp Thu đột nhiên mỉm cười sâu xa, nói: "À, thì ra chuyện là như vậy! Không ngờ sư muội của ta lại hiểu rõ về phương diện này như thế?"
Liên Phong nghe vậy mà lập tức phát run, quay đầu trừng mắt Diệp Thu một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Diệp Thu!"
"Ha ha ha, được rồi, không đùa ngươi nữa!" Diệp Thu nhìn Liên Phong tức hổn hển mà cười ranh mãnh, nói.
"Hừ, nếu ngươi còn như vậy nữa thì sau này ta sẽ mặc kệ ngươi!" Gương mặt xinh đẹp của Liên Phong đỏ bừng lên nói ra, cao ngạo quay đi, không muốn lại trông thấy vẻ mặt tươi cười đắc ý của Diệp Thu nữa.
Trong lòng nàng càng thêm nghi ngờ, vì sao mỗi lần đối mặt với Diệp Thu nàng lại có cảm giác tim đập loạn xạ.
A a a… Phiền chết ta mất!
Nam nhân đáng ghét này dường như là khắc tinh đã định trong vận mệnh của ta!
Lúc này khi thấy hai người liếc mắt đưa tình, ánh mắt Hiên Viên lão đạo liền hiện lên một tia sát ý.
Nữ nhân nào bị ông ta để mắt tới thì chưa từng có ai dám chen vào, vậy mà Diệp Thu lại dám cùng Liên Phong nói chuyện vui vẻ đến vậy, cho nên đã làm dấy lên sát tâm của ông ta.