Thân là cường giả Chí Tôn cảnh hậu kỳ, Hiên Viên lão đạo có tự tin cực lớn.
Diệp Thu có vẻ nhỏ tuổi, cùng lắm chỉ là Chí Tôn cảnh sơ kỳ.
Ở tầm tuổi này mà hắn có thể đạt đến tu vi như vậy đã là thiên tài trong vạn người rồi.
Có điều thiên tài chưa trưởng thì thành chưa thể gọi là thiên tài.
Nghĩ tới đây, Hiên Viên lão đạo cười gian ác một tiếng: "He he he, lại có thêm một vị tuyệt đại thiên kiêu bỏ mạng trong tay lão phu."
Những năm gần đây, Hiên Viên lão đạo đã giết vô số thiên tài.
Phàm là người nào có thiên tư trác tuyệt để cho ông ta bắt gặp có uy hiếp với mình thì ông ta sẽ giết họ nhân lúc họ chưa trưởng thành, và cơ hồ ông ta chưa từng thất bại. Bây giờ Diệp Thu cũng nằm trong danh sách tử của ông ta.
Trông thấy ánh mắt ngập tràn sát khí của Hiên Viên lão đạo, đám người cũng biết ông ta muốn làm gì.
Bọn họ cũng không ngăn cản mà đứng từ xa quan sát kịch vui.
"Ha ha ha, tiểu tử này e là sẽ bỏ mạng dưới Hoàng tuyền rồi."
"Buồn cười là hắn còn không biết nguy hiểm đã đến mà vẫn trò chuyện vui vẻ như vậy."
"Người bị Hiên Viên lão đạo nhắm tới rất ít ai còn sống. Hi vọng hắn có thể chịu đựng lâu một chút."
Đám đông cười thầm với nhau, dường như đã quen với loại chuyện như này.
Người đạt đến cảnh giới này thì đã sớm coi nhẹ cái gọi là đạo nghĩa, hoạ không vào mình thì cần gì phải tự rước hoạ vào thân.
Chỉ thấy Hiên Viên lão đạo đi đến trước mặt Liên Phong và Diệp Thu cười nói: "Ha ha, hai vị tiểu hữu còn trẻ mà đã đạt đến cảnh giới như thế, quả là tài giỏi, rất có tư thái của thiên nhân. Lão phu xưa nay chưa gặp qua kỳ tài ngút trời như hai vị, tương lai hai vị nhất định là Phù Dao Cửu Thiên, đạt được thành tựu Đại Đế."
Khuôn mặt già nua của Hiên Viên lão đạo cố nặn ra nụ cười dễ gần, nhưng người thông minh đều nhìn ra được ông ta ẩn giấu sát cơ trong ánh mắt.
Liên Phong thấy Hiên Viên lão đạo cố ý đến làm quen mà lập tức trở nên cảnh giác.
Nàng đang định nói gì thì Diệp Thu đột nhiên khoát tay, ra hiệu chuyện này cứ để hắn xử lý.
Liên Phong rất khó chịu trong lòng, nhưng vì lễ vật Tứ Tượng Đỉnh trước đó nên thôi.
Nàng tự an ủi bản thân rồi nhẹ nhàng đứng sau lưng Diệp Thu.
Sau khi trấn an Liên Phong, Diệp Thu mỉm cười đi tới nhìn Hiên Viên lão đạo một cách sâu xa.
Ánh mắt hắn nhìn lướt qua chút tiểu xảo trên tay ông ta, hắn cũng không nói thẳng mà chỉ cười nói: "Tiền bối nói đùa rồi, phong thái của hai chúng ta làm sao dám lỗ mãng trước mặt tiền bối."
Hiên Viên lão đạo nghe vậy mà trong lòng lập tức sảng khoái.
Tên tiểu tử này cũng biết nhìn người đấy chứ!
Không sai, phong thái của lão phu làm sao hai tiểu tử miệng còn hôi sữa như các ngươi có thể so sánh được!
He he he, tiểu tử này vẫn khá hiểu chuyện, làm ta bỗng nhiên có chút không đành lòng ra tay. Hay là ta sẽ thu nhận tên nhóc trắng trẻo này về làm sủng vật cũng không tồi!
"Ha ha ha, đúng thế, đúng thế!" Sau khi được nịnh nọt, Hiên Viên lão đạo lập tức cảm thấy sảng khoái mà cười to.
Ai ngờ câu nói tiếp theo của Diệp Thu suýt chút nữa khiến ông ta tức chết.
"Tiền bối là ai chứ? Ngài là Đại Pháo Vương duy nhất tại đương thời, đã qua tuổi cổ hi mà vẫn còn uy chấn hùng phong, ngự nữ vô số. Nhìn lại các thời đại trăm ngàn năm qua, trên nhân gian cũng chỉ có một người như ngài, vậy chúng ta làm sao dám lỗ mãng trước mặt tiền bối. Tâm tư đơn thuần của chúng ta chỉ như trang giấy trắng, không thể so được với ngài!"
Hắn vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều bật cười chế giễu.
"Ha ha ha, ta thấy tên tiểu tử này rất được."
"Đã nhiều năm như vậy, trong số các tiểu bối dám nói như vậy với Hiên Viên lão đạo thì hắn là kẻ đầu tiên."
"Đại Pháo Vương ư? Ừm, cái tên này rất hợp với Hiên Viên lão đạo."
Vào lúc này, ngay cả Liên Phong cũng che miệng cười, đôi mắt nàng cong cong giống như vầng trăng khuyết.
Vì để giữ sự lãnh đạm của mình nên nàng không được cười ra tiếng, trong lòng thầm nói: Người này quá thú vị đi!
Ngay từ đầu Liên Phong còn tưởng rằng Diệp Thu rất sợ Hiên Viên lão đạo nên còn có chút thất vọng đây.
Dù sao nàng thân là truyền nhân của Bổ Thiên giáo, bẩm sinh đã kiêu ngạo, không cho phép cúi đầu.
Nếu như Diệp Thu run sợ thì nàng sẽ không để mắt tới Diệp Thu nữa.
Nhưng nàng không ngờ hắn lại cứng rắn vậy!
Liên Phong rất thích!
Diệp Thu nói vậy đã làm bùng lên lửa giận của Hiên Viên lão đạo, sát ý trong mắt ông ta liền tăng vọt.
Ngay từ đầu Hiên Viên lão đạo đã coi là Diệp Thu sợ mình nên vốn định tha cho Diệp Thu một mạng. Nhưng ông ta không ngờ hắn lại nói móc mình.
"Tiểu tử ngươi khá lắm! Ngươi tự tìm đường chết!"
Trong chớp mắt, tay phải của Hiên Viên lão đạo phi ra vài cây cương châm tinh xảo.
Đám người thấy vậy mà lập tức giật mình.
"Quỷ Vương Châm!"
"Lão già này đúng là đã động sát tâm, vừa bắt đầu đã là một kích trí mạng."
Trong lòng mọi người run lên, dường như đã thấy cái chết của Diệp Thu.
Quỷ Vương Châm là pháp khí thành danh của Hiên Viên lão đạo, ông ta có tám cây châm, mỗi cây đều mang các chất kịch độc khác nhau.
Loại độc này có thể tổn thương đến thần hồn, trong khoảnh khắc sẽ lấy mạng đối thủ.
Chỉ thấy tám cây châm xé gió mà bay, sắp bắn trúng Diệp Thu.
Với khoảng cách gần như vậy, trừ khi hắn đã đề phòng từ sớm, nếu không hắn sẽ không thể hoá giải.
"Sư huynh, coi chừng!" Liên Phong biến sắc, vừa định giơ ra Tứ Tượng Đỉnh thì đã quá muộn.