Liên Phong không hề bị lay động, lạnh lùng nói: "Không cần, Hoa Phi Vũ, ta không muốn quá tuyệt tình, nhưng hành động của ngươi không liên quan đến ta, cũng không cần cố để cho ta xem mà lãng phí thời gian."
Hoa Phi Vũ nghe xong vô cùng khó chịu.
Thế nhưng đây cũng không phải lần đầu Liên Phong nói như vậy với hắn nên trong lòng hắn đã sớm quen.
Hoa Phi Vũ chậm rãi áp chế phẫn nộ trong lòng và không thèm chú ý nữa.
Hắn có niềm tin chỉ cần bản thân chịu cố gắng thì sẽ có một ngày làm tan chảy núi băng này.
Thân là Dao Sơn Thần Tử, Hoa Phi Vũ vô cùng tin tưởng thực lực của mình.
Hắn không tin Liên Phong đối mặt với người ưu tú như hắn mà lại có thể luôn một mực từ chối.
Ánh mắt Hoa Phi Vũ đột nhiên lướt đến Diệp Thu đang mỉm cười đứng cạnh Liên Phong, dáng vẻ sát nhau thân mật của hai người để cho hắn phải nhướn mày.
Hoa Phi Vũ lạnh lùng hỏi: "Các hạ là ai?"
Diệp Thu mỉm cười, biết rõ còn cố nói: "Ta sao? Diệp Thu của Bổ Thiên Giáo, chào kẻ siêu si tình... À không đúng, chào Hoa công tử! Hân hạnh, hân hạnh!"
Hắn suýt chút nữa nói nhầm.
"Diệp Thu à?" Hoa Phi Vũ hơi ngạc nhiên, hắn lục lại trí nhớ một phen mới xác định hắn không biết Diệp Thu.
Nghe nói Diệp Thu cũng xuất thân từ Bổ Thiên giáo mà hắn ngay lập tức thả lỏng.
Hắn nghĩ lại bọn họ thân mật như vậy chắc cũng là loại thân mật giữa đồng môn với nhau thôi.
Nhất định là vậy!
"Thì ra là đạo hữu của Bổ Thiên giáo! Hân hạnh!" Hoa Phi Vũ cố nặn ra vẻ tươi cười.
Đột nhiên Liên Phong mở miệng nói: "Hắn là nam nhân của ta!"
Nụ cười của Hoa Phi Vũ liền im bặt lại, trong nháy mắt tăng vọt sát ý.
"Ngươi nói cái gì?" Phảng phất như sét đánh giữa ban ngày, Hoa Phi Vũ hoàn toàn nổi giận quát hỏi.
Trong lòng hắn không dám tin.
Không thể nào! Liên Phong một lòng hướng đạo thì sao nàng có thể có đạo lữ được?
Vả lại xem như là có thì cũng không thể là hạng người bình thường không có tiếng tăm gì!
Trong lòng Hoa Phi Vũ lại tự an ủi mình, Liên Phong chắc chắn cố ý nói vậy để cho hắn tức giận mà từ bỏ.
Đúng, nhất định là vậy!
Hoa Phi Vũ không tin Liên Phong sẽ từ chối người ưu tú như hắn để lựa chọn một người nam tử bình thường không hề có chút tiếng tăm.
Ánh mắt Liên Phong hiện lên một tia suy tư, sau đó nàng quay đầu nhìn Diệp Thu rồi đột nhiên ôm lấy cánh tay hắn vô cùng thân mật và lạnh lùng nói với Hoa Phi Vũ: "Ta nhắc lại lần nữa, hắn là nam nhân của ta, ngươi nghe rõ chưa? Hoa Phi Vũ, ta đã sớm nói với ngươi giữa chúng ta không có khả năng, về sau đừng tiếp tục nói chuyện với ta nữa, và càng không được gọi ra nhũ danh của ta, ta sợ Thu Thu nhà ta hiểu lầm."
Trong lòng Diệp Thu liền run lên, rốt cuộc hắn cũng hiểu dự cảm bất thường cuối cùng kia là gì.
Trời đất ơi, ta chủ quan rồi!
Nha đầu chết tiệt này đang muốn đẩy ta vào hố lửa!
Nàng còn sợ Hoa Phi Vũ đánh ta không chết sao mà còn bổ thêm một đao?
Cái tính xấu nết này nàng giấu còn sâu hơn cả lão tử, nàng tự lên kế hoạch lớn như vậy a!
Nàng đẩy ta ra lúc này thì Hoa Phi Vũ có thể tha cho ta không?
Lúc này sắc mặt Hoa Phi Vũ đã hoàn toàn trầm xuống, xám xịt rất khó coi.
Ánh mắt hắn nhìn Diệp Thu tràn đầy sát ý.
Hoa Phi Vũ không rõ rốt cuộc bản thân mình có chỗ nào không bằng Diệp Thu, mà Liên Phong lại lựa chọn Diệp Thu chứ không lựa chọn hắn.
"Không..."
Trong lòng Hoa Phi Vũ bất lực gào thét, trái tim hắn như rơi xuống đáy vực.
Hoa Phi Vũ vì yêu mà hận, tâm tư si tình của hắn ban đầu đã biến mất, trong nháy mắt dần có ý hắc hoá.
"Ha ha ha, nực cười, nực cười!"
"Bản công tử một lòng say mê ngươi, không ngờ lại đổi lấy kết quả như vậy!"
"Tốt! Rất tốt!"
Hoa Phi Vũ dường như phát điên mà tự giễu đến phá lên cười.
Vẻ mặt này làm Diệp Thu nhìn đến đau lòng, không khỏi thầm cảm thán.
"Từ xưa đến nay, kẻ si tình đa phần cô đơn. Nữ nhân mà ngươi dốc sức cả đời cũng không có được, lại bị người khác dùng vài ba câu liền cướp mất. Chỉ có thể nói vận mệnh đã đành!"
"Có được là nhờ vận may của ta, mất đi là do số mệnh của ta! Huynh đệ, ta rất thương xót ngươi, nhưng ta sẽ mang cô nương này đi trước."
Đột nhiên Diệp Thu có cảm giác sảng khoái.
Kiếp trước Diệp Thu cả một đời si tình, bây giờ được đổi vào nhân vật này, hắn cuối cùng cũng hiểu cảm giác sung sướng khi ấy của những người thành công.
Đương nhiên, sau khi cảm giác vui mừng qua đi, Diệp Thu cũng có chút bất đắc dĩ.
Một vị thiên chi kiêu tử ưu tú như Hoa Phi Vũ mà cũng không thể lọt vào mắt của Liên Phong.
Vì sao chỉ dăm ba câu của ta mà nàng lại có thể xác nhận quan hệ đạo lữ tạm thời với ta? Chẳng lẽ do ta quá ưu tú?
Ừm, rất có thể!
Nói thế nào đi chăng nữa ta cũng là người có nhan sắc cực cao, thiên phú và thực lực thì dĩ nhiên không cần phải nói. Lại thêm ta rất nhẹ nhàng, chu đáo, hào phóng.
Ta có nhiều ưu điểm tập trung vào thân như vậy thì ta cũng rất mau có được người yêu.
Nhưng trên thực tế chuyện này căn bản không phức tạp như vậy, và cũng không nhiều như Diệp Thu suy nghĩ.
Vì sao Liên Phong chọn Diệp Thu có khả năng chính nàng cũng không rõ. Nhưng mỗi lần đối mặt với Diệp Thu nàng đều có cảm giác điện giật, trong lòng như tê dại đi.
Nàng đơn giản cảm thấy mình có khả năng thích hắn là do có cảm giác bất chợt này.
Liên Phong không có quá nhiều tâm tư phức tạp, thích chính là thích, không thích chính là không thích.
Nàng không biết rõ cái gì gọi là tình yêu, mà chỉ biết rõ một điều, nếu nàng thật sự thích một người nghĩa là khi nhìn thấy lần đầu tiên mà trong lòng đã có cảm giác ngo ngoe muốn động thì đó chính là nàng thật sự thích.
Chỉ đơn giản vậy thôi!