"Ha ha ha, Mạnh Thiên Chính, ta nhìn xem ngươi còn chống đỡ như thế nào?"
"Ngươi và ta chênh lệch há một cái Bổ Thiên Thuật nho nhỏ có thể bù đắp?"
"Ngươi chuẩn bị kỹ càng để đền mạng cho đồ tử đồ tôn đã chết của Bất Lão sơn chúng ta đi!"
Công Tôn Lệ cuồng vọng cười to, tựa hồ đã nắm chắc phần thắng.
Giờ phút này, cho dù là Huyền Dịch chân nhân cùng Tề Vô Hối cùng nhau xuất thủ thì ông ta căn bản cũng không sợ.
"Không tốt, chưởng giáo sư huynh sắp thua rồi!" Tề Vô Hối chấn kinh nói ra.
Hắn đang muốn xuất thủ thì lúc này bỗng nhiên có một thanh Tiên Kiếm từ chân trời chậm rãi bay tới, trong chốc lát một đạo kiếm khí kinh thiên liền chém tới.
"Cái này. . ."
Công Tôn Dương còn đang cười to thì lập tức mang vẻ mặt hoảng sợ, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
Ông ta chỉ thấy một thanh Tiên Kiếm đột nhiên chém tới, không đến một hơi thở là Thao Thiết di chủng đã trực tiếp bị chém chết ngay tại chỗ.
Đột nhiên xuất hiện kinh biến làm cho tất cả mọi người ở đây đều kinh hãi.
Nhìn xem trên bầu trời là một thanh kiếm có vết rỉ loang lổ, còn gãy mất một đoạn, trong lòng mọi người liền run lên.
"Tiên Kiếm!"
"Cái này. . . Cái này chẳng lẽ chính là Tru Tiên Kiếm trong truyền thuyết, ngay cả tiên cũng có thể trảm?"
Tất cả mọi người đều cảm thụ được sự áp bách kinh khủng đến từ Tru Tiên Kiếm, hô hấp đều trở nên khó khăn.
Trên thân Tru Tiên Kiếm tán phát ra sát khí băng lãnh nhập hồn, để cho người ta trở nên thất thần, thiên địa phảng phất như biến sắc.
Tích!
Tích!
Tích!
Là âm thanh máu tươi nhỏ xuống mặt đất.
Một mảnh thiên địa đỏ như máu tựa hồ rơi xuống mưa máu, sát ý trùng thiên đập vào mặt, thân thể đám người run lên, sợ hãi phát ra từ linh hồn.
Khi thanh Tru Tiên Kiếm kia xoay quanh trên bầu trời, tất cả mọi người đều ngưng thở, bầu không khí an tĩnh đến đáng sợ.
"Đây rốt cuộc là bội kiếm của người nào?"
"Sát ý thật kinh người! Không nghĩ tới hôm nay loại Thượng Cổ hung khí này lại một lần nữa hiện thân!"
Trong lòng mọi người đều rất hiếu kì, không ngừng đảo mắt tìm kiếm trên bầu trời, muốn tìm ra chủ nhân của thanh kiếm này.
Nhìn xem Thao Thiết di chủng dưới chân đã bị trấn sát, Công Tôn Lệ trong lòng sợ hãi không thôi, linh hồn đều đang run rẩy.
"Không. . ."
"Chẳng lẽ đạo thống Bất Lão sơn chúng ta truyền thừa mấy cái kỷ nguyên mà hôm nay thật sự muốn hủy diệt?"
Trong lòng ông ta không ngừng tự hỏi và cảm thấy rất không cam lòng. Nhưng khi đối mặt với một thanh Tiên Kiếm, ông ta rốt cuộc đề không nổi nửa điểm chiến ý.
Thật là đáng sợ!
Không thấy người nhưng lại thấy kiếm của hắn!
Vẻn vẹn chỉ lấy kiếm thế mà tại trăm dặm bên ngoài liền chém chết được Tế Linh của Bất Lão sơn.
Lúc này ngay cả bọn người Mạnh Thiên Chính cũng giật mình trong lòng.
Bọn họ thực sự không hiểu nổi thanh tiên kiếm này từ đâu mà đến, và tại sao lại trợ giúp bọn họ?
Chẳng lẽ thanh tiên kiếm này là bội kiếm của một vị trưởng lão nào đó trong Bổ Thiên giáo của bọn họ?
Không có khả năng a!
Bây giờ Tiên Kiếm duy nhất của Bổ Thiên giáo cũng chỉ là Vân Tiêu Tiên Kiếm trong tay Diệp Thu.
Hắn có một thanh Tiên Kiếm là đã quá kinh khủng rồi, bọn họ không dám tin tưởng thanh Tru Tiên Kiếm này cũng là bội kiếm của Diệp Thu.
Vào lúc tất cả mọi người đang nghi ngờ, chỉ gặp một mảnh Thiên Uyên kia bỗng nhiên hiện lên một đạo thân ảnh áo trắng.
Hắn từ trên chín tầng trời thả người nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp lên phía trên Tru Tiên Kiếm.
Diệp Thu một cước giẫm lên lưỡi kiếm, đứng chắp tay sau lưng, phảng phất như một vị Tiên Nhân giáng lâm nhân gian, phong độ nhẹ nhàng, ngạo thị quần hùng.
"Ha ha ha, cuối cùng vẫn còn kịp." Diệp Thu cười lên một tiếng, hững hờ nhìn một màn trước mắt.
Côn Bằng Bảo Thuật quả là rất nhanh!
Cự ly xa như vậy cho dù là không ngừng thuấn di thì cũng phải nửa ngày mới tới. Nhưng sau khi toàn lực thi triển Côn Bằng Bảo Thuật vậy mà chỉ cần một canh giờ là tới.
Nam nhân nhanh nhất lịch sử trừ ta ra không còn có thể là ai khác!
…
Khi Diệp Thu tiến vào nơi này, toàn trường liền chấn kinh.
"Trời ạ! Vậy mà thật sự là Diệp sư thúc!"
Tất cả mọi người rất kinh hãi, vừa rồi còn đang suy đoán thanh tiên kiếm này rốt cuộc là của người nào thì một giây sau kiếm chủ liền tới, vậy mà lại thật sự là Diệp Thu.
"Chuyện này sao có thể? Không phải hắn đã có một thanh Tiên Kiếm rồi sao?"
Đám người vô cùng kinh hãi, vì Vân Tiêu Tiên Kiếm trong tay Diệp Thu đã quá kinh khủng, nhưng không nghĩ tới hắn lại còn có một thanh Tru Tiên Kiếm càng kinh khủng hơn.
Đây là chuyện ma quỷ gì a?
Tề Vô Hối càng là giật mình trong lòng, hắn đột nhiên cảm thấy may mắn vì đã sớm hóa thù thành bạn, nếu hiện tại hắn cùng Diệp Thu đối nghịch thì không phải hắn đang tự tìm đường chết hay sao?
"Phù. . . Mẹ nó, tiểu tử này không phải là người!"