Một đường trở về lại đạo trường, tại phía trước mấy gian nhà gỗ nhỏ, Diệp Thu nhìn thấy một gốc Phong Linh Thụ mà bỗng nhiên trong lòng run lên.
Hắn quay đầu hướng về ba vị đồ nhi nói: "Các ngươi có biết cây này là người phương nào trồng và có ý nghĩa là gì không?"
Lâm Thanh Trúc và Triệu Uyển Nhi nhìn nhau, trong lòng cũng là hết sức tò mò.
Cây này cùng khác biệt với đông đảo cây cối trên Tử Hà phong, nó chỉ có một gốc mà lại trồng tại cửa ra vào nên đặc biệt kỳ quái.
Từ ngày đầu tiên nhập môn, cái nghi vấn này cũng đã ra đời, gốc cây này đến cùng có chỗ gì đặc biệt và vì sao lại trồng tại nơi này?
Gặp các nàng không có trả lời, Diệp Thu ngồi xổm xuống sờ lên tóc tiểu Linh Lung, hỏi: "Tiểu Linh Lung, ngươi có biết không?"
Tiểu Linh Lung lung lay cái đầu nhỏ, như có điều suy nghĩ mà nói ra: "Không biết."
Diệp Thu sửng sốt một cái, tùy theo cười một tiếng và chậm rãi đứng dậy, nhìn Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi nói: "Gốc Phong Linh Thụ này chính là sư tôn của ta trồng."
Lời này vừa nói ra, hai nàng liền run lên, vì các nàng không nghĩ tới gốc cây này lại là do sư tổ gieo xuống.
Chỉ nghe Diệp Thu tiếp tục nói: "Năm đó xuân tới tuyết tan, một người trẻ tuổi ngây thơ vô tri lên núi, từ đây tiến vào Tiên Môn. Sư tôn của ta nói với ta rằng, ngài gieo xuống gốc cây này ngụ ý để cho ta có thể trưởng thành như đại thụ che trời, khai chi tán diệp. Mười năm mưa gió đã qua, nay nó đã cao vút như vậy, và nguyện vọng của ngài cũng đã được thực hiện. Bây giờ ta cũng như sư tôn của ta trở thành đại thụ che trời."
Nói đến đây, cảm xúc của Diệp Thu có chút sa sút.
Huyền Thiên đạo nhân đối với hắn không có tình cảm sao? Không, ông ta có ký thác tình cảm đối với Diệp Thu, tất cả nằm trên gốc cây này.
Chỉ là ông ta trời sinh có tính đạm bạc, chấp niệm thành tiên quá sâu, cho nên mới không biết biểu đạt như thế nào, vì vậy đã lưu lại mạch truyền thừa này và gieo xuống gốc cây này rồi bế tử quan.
"Thời điểm sư tôn của ta ra đi, ngài từng lưu lại hứa hẹn khi Phong Linh Thụ nở hoa thì ngài sẽ trở về. Thế nhưng xuân đi thu đến, mười năm mưa gió đã qua mà người trẻ tuổi ngây thơ vô tri cứ đứng dưới gốc cây này trông coi một tòa sơn mạch thanh lãnh, chờ đợi ròng rã mười năm.”
Bây giờ nhìn Phong Linh Thụ trước mắt mà Diệp Thu trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Nghe Diệp Thu nói xong, trong lòng Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi đều là một trận cô đơn, có chút sầu khổ.
Các nàng chưa từng gặp qua sư tổ, ngay cả dáng dấp ông ta ra sao cũng đều không biết.
Nhưng Diệp Thu miêu tả thì các nàng cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng ra người trẻ tuổi ngây thơ vô tri, không trải qua thế sự, chỉ vì một cái hứa hẹn mà đứng dưới chờ đợi mười năm, nhưng cũng không thấy ân sư trở về.
Người bình thường có mấy ai có thể chịu được mười năm cô độc, yên lặng chờ đợi này?
Các nàng tự nhủ chính mình làm không được mà trong lòng không khỏi bội phục Diệp Thu, hắn vừa chờ đợi chính là mười năm. Đây cũng không phải là vấn đề năng lực chịu đựng, mà là một cái tín niệm cực sâu.
"Sư tôn. . ." Khóe mắt Lâm Thanh Trúc chua xót, đau lòng đi tới nắm lấy góc áo Diệp Thu.
Nàng muốn an ủi hắn nhưng lại không biết nên biểu đạt như thế nào.
Diệp Thu quay đầu nhìn nàng một cái và mỉm cười. Hắn nhìn xem gốc Phong Linh Thụ trước mắt, chậm rãi nói ra: "Năm đó, sư tôn của ta trồng một gốc Phong Linh Thụ là muốn đặt kỳ vọng vào ta có thể một tay che trời. Bây giờ cái kỳ vọng này cũng đã được như nguyện, vậy hôm nay vi sư cũng sẽ vì các ngươi mà trồng một cái cây. Ta cũng muốn đặt kỳ vọng cho các ngươi trong tương lai cũng có thể một tay che trời, đắc đạo thành tiên."
Nghe xong mà nội tâm hai nàng cảm động một trận, sư tôn cũng rất có kỳ vọng đối với các nàng.
Tất cả ngôn ngữ đều biểu đạt từ gốc cây này.
Lâm Thanh Trúc run run nói ra: "Sư tôn yên tâm, chúng đệ tử tuyệt đối sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của sư tôn. Chúng đệ tử sẽ nghiêm túc tu hành, ngày sau cũng có thể trưởng thành như mong đợi của sư tôn."
Triệu Uyển Nhi phụ họa: "Sư tỷ nói không sai, chúng đệ tử nhất định sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của sư tôn đối chúng đệ tử."
Tiểu Linh Lung thì tương đối mê mang, nghe không hiểu gì, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được bầu không khí có chút bi thương.
Nàng nắm lấy góc áo Diệp Thu, hiếu kì hỏi: "Sư tôn, vì sao sư tôn của sư tôn không trở lại? Chẳng lẽ ông ta không biết rõ sư tôn đang ở tại nơi này chờ ông ta suốt mười năm hay sao?"
Tại bên trong đầu nàng có khả năng còn không có khái niệm đi về cõi tiên.