Trong lúc bọn hắn nghị luận, lại có mấy đạo thân ảnh từ trên trời hạ xuống, chậm rãi rơi vào mâm tròn bên cạnh bàn đá.
Dẫn đầu là một vị lão giả áo xám, khí định thần nhàn, nhìn xem Tử Dương chân nhân cùng Vân Hư chân nhân mà mỉm cười chào hỏi: "Hai vị đạo hữu, đã lâu không gặp."
Hai lão giả kia quay đầu nhìn ông ta một cái, Vân Hư chân nhân cười nói: "Thì ra là Cố đạo hữu của Chí Tôn điện. Ngươi còn chưa có chết sao?"
Lão giả vừa tới chính là lão tổ của Chí Tôn điện, Cố Kiếm Sưởng. Người này cùng thế hệ với Tử Dương chân nhân và Vân Hư chân nhân.
Vân Hư chân nhân vừa mở miệng chào hỏi Cố Kiếm Sưởng liền mười phần không khách khí, vị Cố Kiếm Sưởng kia cũng là trầm xuống mặt mo.
Ông ta và Vân Hư chân nhân vào mấy trăm năm trước chính là đối thủ, hai người vẫn luôn luôn bất hòa, do đó trong miệng cả hai mà có thể chào nhau hữu nghị mới là chuyện lạ.
Cố Kiếm Sưởng sắc mặt đen lên, nhưng lại cố nặn ra vẻ tươi cười, nói: "Ha ha ha, Vân Hư đạo hữu cứ nói đùa, ngươi còn chưa có chết thì sao ta có thể chết trước ngươi một bước được."
Nói xong ông ta liền ngồi xuống.
Giờ khắc này, ba vị lão tổ của ba đại thánh địa đều đã hiện thân, không khí tại hiện trường lập tức đọng lại.
Có rất nhiều hậu bối vãn sinh chưa từng thấy qua loại đại nhân vật như này, nhiều nhất chỉ là nghe qua trong truyền thuyết, căn bản là chưa tận mắt gặp qua chân thân.
Bây giờ bọn họ đã gặp được, hơn nữa còn là quan sát tại khoảng cách gần như thế, cho nên trong lòng cả đám mười phần khẩn trương, hô hấp đều trở nên khó khăn.
Ba lão giả yên lặng không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng chờ đợi. Sau đó càng ngày càng có nhiều người đi tới nơi này.
Đến tận đây, các thánh địa như Chí Tôn điện, Thư Viện Trục Lộc, Thiên Trì, Dao Trì đều đã xuất hiện. Ngay cả tiên sơn động phủ tại các địa khu xa xôi trên Đại Hoang cũng đã lần lượt có người hiện thân. Một chút tông môn, thánh địa ẩn thế cũng đã lần lượt đi tới Vân Đỉnh sơn.
Không biết qua bao lâu, đội ngũ của Bổ Thiên giáo cũng đã xuất hiện. Dẫn đầu đi vào hiện trường chính là đám người Mạnh Thiên Chính.
Tương đối đáng tiếc là Huyền Dịch chân nhân cũng không có tới. Vị này là sư thúc mang chữ Huyền sau cùng, cho nên ông ta đã sớm không có hứng thú đối với thịnh hội lần này.
Mà lại ông ta cũng cảm giác được Bổ Thiên giáo đang càng ngày càng cường đại, hậu bối là cường giả Chí Tôn cảnh đều lần lượt xuất thế. Do đó rất nhiều chuyện đã không cần ông ta tự mình trấn trận, cho nên ông ta cũng không có tới mà tiếp tục ở lại động phủ của mình để bế quan tu hành.
Gặp Mạnh Thiên Chính đích thân mang theo đám người của Bổ Thiên giáo tới đây, Thông Thiên đạo nhân cùng Khương Giới Chi vội vàng đi tới chào hỏi.
Lão bằng hữu gặp mặt nên tránh không được hỏi han ân cần một trận.
"Mạnh đạo hữu, xem như chúng ta đã chờ được ngươi." Khương Giới Chi mỉm cười nói ra.
Lần trước Mạnh Thiên Chính duy nhất một lần xuống núi trong trăm năm thì ông ta cũng không có gặp. Lần này có thể nói là một lần gặp mặt duy nhất của bọn hắn trong suốt một trăm năm.
Bọn hắn không thể không cảm than thời gian trôi qua quá nhanh. Trước đây cả đám đều là những đứa trẻ miệng còn hôi sữa, những bây giờ cũng đã tóc trắng bạc phơ, đã sớm không như trước đây gặp ai cũng chơi liều, mà đã biến thành hòa ái dễ gần.
"Khương đạo hữu, đã lâu không gặp." Mạnh Thiên Chính cũng là khách sáo lên tiếng chào hỏi.
Thông Thiên đạo nhân đã tới Bổ Thiên giáo tại thất mạch hội võ trước đó, cho nên giữa hai người cũng không coi là đã lâu không gặp.
Sau đó Mạnh Thiên Chính hướng về phía Tử Dương chân nhân cùng Vân Hư chân nhân mà thi lễ: "Hai vị tiền bối, đã lâu không gặp."
Về phần Cố Kiếm Sưởng thì trực tiếp bị Mạnh Thiên Chính không để mắt đến.
Tử Dương chân nhân quay đầu mỉm cười, ông ta nhìn xem Mạnh Thiên Chính mà chợt nhớ tới những sự tình năm đó thì trong lòng buồn cười một trận.
Vân Hư chân nhân cười khách sáo rồi hỏi: "Thiên Chính, tại sao ta không nhìn thấy Huyền Dịch sư thúc của ngươi?"
"Sư thúc của ta hiện đang bế quan nên không thể xuống núi, hai vị tiền bối chớ có trách móc." Mạnh Thiên Chính đáp.
Tử Dương chân nhân cười nói: "Ha ha ha, tên Huyền Dịch này đã trúng ma chú của sư huynh hắn hay sao mà cũng đã biến thành một kẻ tu luyện cuồng ma rồi?"
Vân Hư chân nhân cũng trêu chọc: "Đúng vậy! Năm đó Huyền Dịch là một tên tiểu sư đệ hăng hái của Bổ Thiên giáo, vậy mà bây giờ hắn cũng bắt đầu chán ghét hồng trần rồi ư? Ta còn nhớ rõ trước kia hắn đã nói qua, nam nhi tốt có chí tại bốn phương. Thế giới lớn như vậy thì cần gì phải đi trông coi một ngọn núi, đau khổ tu hành, còn không bằng đi xuống nhân gian lĩnh hội trăm vị nhân sinh một chuyến. Nhưng hôm nay hắn lại nuốt lời a."
Nghe bọn hắn trêu chọc mà Mạnh Thiên Chính không có phản bác, chỉ là lẳng lặng lắng nghe.
Trong lòng ông ta cũng đã minh bạch vì sao Huyền Dịch sư thúc lại biến thành như vậy.
Đều là do một sự kiện năm đó để cho trong lòng ông ta hổ thẹn, cho nên ông ta mới tự khóa mình tại hậu sơn, suốt trăm năm không hỏi thế sự.
Tu tiên chi lộ dài dằng dặc, mỗi khi gặp phải người hay đụng phải sự tình thì chắc chắn sẽ có một chút tiếc nuối lưu lại. Nếu như không cách nào khống chế tâm cảnh thì sẽ chìm vào trong đó, không cách nào tự tỉnh.
Huyền Dịch chân nhân đi tu tiên nhưng lại đem lòng của mình lưu tại hồng trần, chỉ có thân thể là ở tại Bổ Thiên giáo, khóa mình tại bên trong động phủ nhỏ hẹp kia.
Huyền Dịch chân nhân vốn cũng là tuyệt thế thiên tài, có hi vọng vượt qua Huyền Thiên đạo nhân, nhưng lại bởi vì một cái khúc mắc mà kẹt tại Chí Tôn cảnh sơ kỳ ròng rã trăm năm.