"Ai. . ."
Mạnh Thiên Chính lắc đầu thở dài một hơi.
Liên quan tới khúc mắc của Huyền Dịch chân nhân, trước đây Huyền Thiên đạo nhân đã từng cố gắng nhưng cuối cùng đều tiếc nuối vì ông ta cũng không giải được.
Mạnh Thiên Chính đang muốn rời đi thì bên tai bỗng nhiên truyền tới một giọng nói mười phần khó chịu.
"Mạnh Thiên Chính, trong mắt ngươi cũng chỉ có bọn hắn mà không có ta sao?" Lúc này, Cố Kiếm Sưởng đã nhịn không được nên hỏi.
Ông ta cũng là nhân vật thái đẩu thế hệ trước, nhưng Mạnh Thiên Chính lại chỉ hành lễ với Tử Dương chân nhân cùng Vân Hư chân nhân mà lại không nhìn ông ta, đây hoàn toàn là không đem Chí Tôn điện để vào mắt.
Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt bầu không khí liền ngưng kết lại, trở nên vô cùng ngột ngạt.
Đối mặt lời chất vấn của Cố Kiếm Sưởng, Mạnh Thiên Chính mỉm cười quay người lại nói: "Ồ, thì ra Cố tiền bối cũng ở đây, tha thứ cho Thiên Chính vô lễ khi không có chú ý tới ngài."
"Ngươi. . ."
Cố Kiếm Sưởng lập tức nổi giận mà trực tiếp đứng lên. Ông ta đang sồng sờ sờ ngồi an vị ở chỗ này như thế mà Mạnh Thiên Chính dám nói không có chú ý tới, ngụ ý này không phải chính là không có để ông ta ở trong mắt hay sao?
"Ha ha ha. . . Tốt, từng kẻ tiểu bối cánh đều đã cứng rắn hết rồi. Bổ Thiên giáo quả nhiên là không tầm thường a!" Cố Kiếm Sưởng vô cùng giận dữ, nhưng không biết ông ta nghĩ tới điều gì mà lại cười to nói ra.
"Không dám, không dám." Mạnh Thiên Chính mỉm cười đáp lại, ông ta không có chút nào lui bước, từ đầu đến cuối đều ung dung không vội, khí thế không giảm.
Mạnh Thiên Chính vốn là cố ý làm vậy, bởi vì Cố Kiếm Sưởng và ông ta vốn có khúc mắc, vậy cả hai làm sao có thể cho nhau sắc mặt tốt được.
Năm đó nếu không phải Huyền Thiên đạo nhân kịp thời xuất thủ cứu giúp thì Mạnh Thiên Chính đã sớm bị lão gia hỏa âm hiểm này ám toán mà chết tại bên trong động phủ Hoang Cổ, vì vậy Mạnh Thiên Chính mới một mực ôm hận đến bây giờ, hành vi vừa rồi chính là vì trêu tức Cố Kiếm Sưởng.
"Hừ, Mạnh Thiên Chính, ngươi đừng tưởng rằng Bổ Thiên giáo của ngươi có thể hủy diệt Bất Lão sơn thì liền coi là chính mình không ai bì nổi. Người khác sợ các ngươi nhưng Chí Tôn điện của ta cũng không sợ." Cố Kiếm Sưởng hừ lạnh, nói.
Lời này vừa nói ra, hiện trường trong nháy mắt đã tràn ngập mùi thuốc súng.
Hai đại thánh địa này đang muốn khai chiến với nhau sao?
Đoạn thời gian trước Bất Lão sơn bị Bổ Thiên giáo hủy diệt rõ mồn một trước mắt, lúc này Bổ Thiên giáo vẫn đang ở vào nơi đầu sóng ngọn gió, Chí Tôn điện tại thời điểm này thả ra lời nói khiêu khích lập tức kích động tất cả mọi người.
Nếu như hai đại thánh địa này liều đến tình thế lưỡng bại câu thương, vậy thì các thánh địa còn lại đều có thể làm ngư ông đắc lợi.
"He he he, nghe nói Mạnh chưởng giáo của Bổ Thiên giáo tại thời điểm trẻ tuổi có tính cách nóng như liệt hỏa, táo bạo vô cùng, xem ra một chút cũng không giả. Cho dù phải đối mặt với dạng nhân vật thái đẩu mà khí thế năm đó vẫn không giảm, không có nửa phần lui bước."
"Chỉ là Bổ Thiên giáo bây giờ mà thật muốn cùng Chí Tôn điện khai chiến thì có ai có thể đánh một trận với Cố Kiếm Sưởng? Ông ta chính là cường giả Chí Tôn cảnh đỉnh phong, trừ phi Huyền Thiên Chân Nhân khởi tử hoàn sinh chứ nếu không. . ."
Đám người nghị luận ầm ĩ, cũng không biết rõ Mạnh Thiên Chính lấy ở đâu ra sự tự tin như vậy.
Đối mặt với sự uy hiếp từ Cố Kiếm Sưởng, Mạnh Thiên Chính vẫn không hề lùi bước, khuôn mặt lộ ra nụ cười, mang theo ý vị thâm trường nhìn xem Cố Kiếm Sưởng chậm rãi nói ra: "Cố tiền bối, nếu như ngài có định kiến với Bổ Thiên giáo chúng ta thì cứ việc xuất thủ, ta chỉ sợ ngài tới được mà không thể về được."
"Ngươi nói cái gì?!!" Cố Kiếm Sưởng trong nháy mắt liền biến sắc, nghĩ tới Bổ Thiên giáo có một cái hộ sơn đại trận thì cũng có chỗ kiêng kị.
"Hừ. . ." Trong lòng tức giận, Cố Kiếm Sưởng lập tức vỗ ra một chưởng.
Ông ta mặc dù không dám lên núi, nhưng cũng không có nghĩa là không dám động thủ ở nơi này.
"Hôm nay ta ngược lại rất muốn nhìn xem một chút Bổ Thiên giáo của ngươi gì năng lực gì?"
Một cỗ kinh thiên chi lực liền lao tới nhưng Mạnh Thiên Chính vẫn mặt không đổi sắc, chậm rãi vỗ ra một chưởng cùng đối đầu.
Trong chốc lát, cuồng phong đánh tới, tất cả mọi người ở đây đều bị gió lốc thổi cho bay ngược ra ngoài.
Hai người giằng co, Cố Kiếm Sưởng âm thầm giật mình. Ông ta vốn là muốn dạy dỗ Mạnh Thiên Chính một chút nên không có toàn lực xuất thủ, nhưng ông ta không nghĩ tới Mạnh Thiên Chính vậy mà cũng đã đạt tới Chí Tôn cảnh, đối mặt với công kích của ông ta mà khí thế không có chút nào giảm bớt.
Mạnh Thiên Chính nhẹ nhàng đẩy ra, chưởng lực của Cố Kiếm Sưởng trực tiếp bị triệt tiêu, sau đó Mạnh Thiên Chính nhàn nhạt nói ra: "Cố tiền bối, dừng ở đây đi. Ta có một vị tiểu sư đệ có tính tình không được tốt lắm, nếu hắn nổi giận thì ngay cả ta cũng đều ngăn cản không được. Nếu như ngài cứ khư khư cố chấp thì có thể suy nghĩ một chút đến kết cục của Bất Lão sơn mà tự gánh lấy hậu quả."
Nói tới chỗ này, Mạnh Thiên Chính bỗng nhiên ưỡn thẳng sống lưng, cảm giác thần thanh khí sảng một trận.
Ông ta đột nhiên cảm thấy mình có một vị sư đệ trâu bò như thế thì vô cùng an tâm thoải mái.
Mạnh Thiên Chính thầm nghĩ: ‘He he he, sư đệ à, sư huynh xin lỗi vì đã mượn tên tuổi của ngươi để trang bức một cái a!’