Ầm. . .
Chỉ nghe bầu trời nổ vang một tiếng, chiến trường dần dần lắng xuống.
Tại bên dưới hào quang thần thánh của Diệp Thu tẩy lễ, những hung thú bị quỷ dị ăn mòn bắt đầu bình tĩnh trở lại. Đám hung linh trên hoang nguyên đang chạy trốn tứ phía cũng dần dần ổn định cảm xúc, hướng về phía Luân Hồi chi môn mà bay đi.
Không lấy đao binh mà liền giải quyết trận huyết chiến này, thủ đoạn kinh thế hãi tục như thế làm cho tất cả mọi người ở đây vô cùng chấn động.
Lúc này một cỗ lực lượng cường đại từ trên cửu thiên chậm rãi đè ép xuống, tất cả mọi người lập tức nội tâm run lên, chẳng lẽ tại thời khắc mấu chốt này lại náo ra con yêu thiêu thân gì rồi?
"Không tốt, là Thiên Mộng, nàng đã trở về." Bên trên thiên lĩnh, Tề Vô Hối nhìn thấy vậy thì liền phát hiện không đúng, hô lên.
Chỉ thấy trên bầu trời hiện ra một vòng hào quang đỏ như máu, dẫn đầu lộ diện chính là khô lâu huyết sắc tại khu không người từng một ngụm thôn phệ trăm vạn sinh linh.
"Xong, sắp biến thiên rồi." Giờ khắc này trên hoang nguyên, trong lòng tất cả mọi người đều đồng thời toát ra một câu nói như vậy.
Nguyên bản tràng diện bình tĩnh trong nháy mắt liền trở nên bối rối không gì sánh được.
Tại trong lúc bối rối, Mạnh Thiên Chính lớn tiếng hô lên: "Yên lặng!"
Một tiếng này áp chế toàn bộ chiến trường hỗn loạn, tất cả mọi người lập tức yên tĩnh trở lại.
Chỉ thấy ánh mắt ông ta tràn ngập cừu hận, hai mắt đỏ bừng nhìn xem thân ảnh màu đỏ trên bầu trời.
"Thiên Mộng!"
Năm đó trận chiến kia, Mạnh Thiên Chính chính là người dẫn đầu của thế hệ trẻ tuổi, cho nên ông ta so với ai khác đều rõ ràng hơn Bổ Thiên giáo khi đó đến cùng đã bỏ ra cái giá gì.
Những năm gần đây Mạnh Thiên Chính mỗi lần nhắm mắt lại thì đều nhớ đến tràng cảnh sư tôn cùng những sư huynh đệ đồng môn của mình chết thảm ở trước mặt.
Trong lòng Mạnh Thiên Chính luôn luôn hận Thiên Mộng thấu xương, bởi vì sau một trận huyết chiến mà dẫn đến Bổ Thiên giáo thực lực đại tổn, trực tiếp rơi xuống hàng ngũ tam lưu thánh địa.
Từ một khắc này bắt đầu, Mạnh Thiên Chính giống như là thay đổi hoàn toàn từ một người có tính tình nóng nảy trở nên cẩn thận nghiêm túc. Tất cả các việc lớn việc nhỏ của Bổ Thiên giáo mỗi đi một bước ông ta đều phải suy đi nghĩ lại nhiều lần.
Kẻ cầm đầu của tất cả mọi chuyện đều đến từ nữ nhân trước mắt kia. Nàng tuy có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, nhưng trái tim của nàng lại vô cùng tà ác.
Bây giờ lần nữa nhìn thấy Thiên Mộng, nội tâm kiềm chế cừu hận nhiều năm của Mạnh Thiên Chính rốt cục lại lần nữa bị tỉnh lại.
Theo một vòng hào quang đỏ như máu xuất hiện, Thiên Mộng chậm rãi từ trên cửu thiên hạ xuống. Nàng đứng tại phía trên khô lâu huyết sắc, lấy quan sát chi thế để nhìn xem Mạnh Thiên Chính phía dưới.
Thiên Mộng cười nhạt một tiếng, trêu chọc nói: "Ha ha ha. . . Mạnh Thiên Chính đấy à? Năm đó ngươi là một vị Đại sư huynh không sợ trời không sợ đất, hăng hái bừng bừng của Bổ Thiên giáo, vậy mà bây giờ lại biến thành cái bộ dáng này."
Mạnh Thiên Chính sát ý liễm nhiên, nhàn nhạt đáp lại:
"Hết thảy cũng không phải do ngươi ban tặng sao? Hơn một trăm năm trước Bổ Thiên giáo chúng ta đã lấy tính mệnh của mấy chục vạn đệ tử để đổi lấy một mạng của ngươi."
"Ngươi vốn nên là kẻ chắc chắn phải chết mà bây giờ lại sống thật tốt ở nơi này. Còn những đệ tử chết thảm của Bổ Thiên giáo chúng ta bây giờ còn đang đau khổ bồi hồi tại bên trong Vô Cực thâm uyên."
"Thiên Mộng, một khoản này nhóm chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ đòi lại."
Thiên Mộng sửng sốt một cái, rồi lại cười lạnh một tiếng, cũng không nhìn Mạnh Thiên Chính nữa.
Nàng duỗi ra lưng mỏi, ánh mắt nhìn về phía chân trời. Lúc này Huyền Dịch còn đang duy trì Luân Hồi chi môn liền hiện lên ánh mắt phức tạp.
Mạnh Thiên Chính chỉ là Chí Tôn sơ kỳ nên căn bản không thể nhập vào pháp nhãn của Thiên Mộng. Tại hiện trường người duy nhất có thể làm cho nàng cảm thấy uy hiếp chỉ có Diệp Thu cùng Huyền Dịch. Chỉ là bọn hắn hiện tại cần phải duy trì Luân Hồi môn nên căn bản không thể xuất thủ ứng phó nàng. Điều này ngược lại để nàng nhặt được một cái cơ hội tốt.
Trông thấy Thiên Mộng đã khóa chặt Diệp Thu, Mạnh Thiên Chính lập tức nhướng mày và minh bạch đại sự không ổn. Nội tâm ông ta âm thầm cân nhắc lo lắng một phen, sau đó liền hạ một cái quyết tâm.
Mạnh Thiên Chính quay đầu lại nhỏ giọng nói với Minh Nguyệt vài câu, sau đó lại đưa choTề Vô Hối một cái ánh mắt.
Hai huynh đệ bọn hắn đã phối hợp nhiều năm, cho nên chỉ một cái ánh mắt thì liền có thể minh bạch ý nghĩ của đối phương.
Một cỗ chiến hỏa dần dần thiêu đốt lên, từ trong bầu không khí yên tĩnh ngột ngạt đám người đã có thể cảm giác được rõ ràng một trận bão tố sắp đến.