Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 558 - Chương 558 - Ta Trúng Kế Rồi!

Chương 558 - Ta Trúng Kế Rồi!
Chương 558 - Ta Trúng Kế Rồi!

Sau một hồi lâu nhìn chăm chú, Thiên Mộng cuối cùng mở miệng nói.

"Huyền Dịch, ngươi rốt cục đã chịu hiện thân! Trông thấy ta có phải ngươi rất ngạc nhiên đúng không?"

Nàng cách không kêu gọi, Huyền Dịch nghe được giọng nói quen thuộc mà nội tâm có chút run lên. Sự bi phẫn tột cùng của ông ta cũng tại thời khắc này dâng lên.

Bởi vì Huyền Dịch không kiềm chế được nỗi lòng cho nên suýt chút nữa để cho Luân Hồi chi môn sụp đổ.

Còn tốt là Diệp Thu phản ứng nhanh, quát to: "Sư thúc! Trấn định!"

Phong ấn của Chiêu Hồn Phiên bị phá vỡ thì sẽ không cách nào đóng lại, nếu như Luân Hồi chi môn bị sụp đổ thì những hung linh kia sẽ triệt để mất đi khống chế.

Đến thời điểm đó cục diện liền không cách nào tưởng tượng nổi, cho nên bọn hắn tuyệt đối không thể như xe bị tuột xích tại thời điểm mấu chốt này.

Diệp Thu cũng là âm thầm cuống lên, hắn không nghĩ tới Thiên Mộng lại đến nhanh như vậy.

Xem ra nàng đã luôn một mực chú ý chiến đấu ở nơi này, rõ ràng nàng đã nhìn chuẩn thời cơ mà tới.

Sau khi được Diệp Thu nhắc nhở, Huyền Dịch ngay lập tức lấy lại tinh thần, trong nháy mắt phát lực vững chắc Luân Hồi chi môn.

Ông ta cũng không đi để ý tới Thiên Mộng, bởi vì ông ta đã sớm không còn ái mộ nàng như lúc còn trẻ, bây giờ trong lòng ông ta đối với nàng cũng chỉ còn lại cừu hận.

Gặp Huyền Dịch cuối cùng đã tỉnh táo lại, Diệp Thu liền xoay người lại nhìn về phía đạo thân ảnh màu lửa đỏ kia.

Không thể không nói nữ nhân này xác thực rất kinh diễm, nhưng nàng cũng rất đáng sợ.

Diệp Thu lấy tay trái chỉ về phía Thiên Mộng, tay phải chậm rãi rút ra Tru Tiên kiếm, cười nhạt nói: "Ngươi chính là nữ ma đầu Thiên Mộng năm đó tại Vô Cực thâm uyên đã đồ sát mấy chục vạn đệ tử của Bổ Thiên giáo chúng ta đúng không?"

Thiên Mộng nghe vậy liền chấn động một cái, nội tâm nàng biết rõ Huyền Dịch vẫn là không cách nào chấp nhận nàng, bởi vì nàng đã giết chết rất nhiều người trọng yếu trong cuộc đời Huyền Dịch.

Dù cho Thiên Mộng ban đầu không có tình cảm gì với Huyền Dịch, nhưng sau khi trải qua hơn một trăm năm cảm ngộ, mà lại bị tái sinh cốt của Huyền Dịch ảnh hưởng, do đó nàng đã dần dần minh bạch một đạo lý, thì ra trong nhân thế vẫn còn tồn tại một loại đồ vật rất đáng sợ, đó chính là tình cảm.

Thiên Mộng mím môi một cái, nàng còn muốn nói điều gì nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thu.

Đối với vị nhân tài mới nổi này Thiên Mộng cũng không nhận biết, chẳng qua là nàng cảm thấy trên người hắn có một cỗ khí chất rất quen thuộc.

Thiên Mộng dò hỏi: "Ngươi là người phương nào?"

Diệp Thu mỉm cười, phủi bụi trên tay áo một cái, đè nén nội tâm vội vàng, tận lực trì hoãn thời gian, chắp tay nói: "Thủ tọa đương nhiệm của Tử Hà phong, Huyền Thiên chi đồ Diệp Thu bái kiến Thiên Mộng tiền bối."

"Huyền Thiên chi đồ sao?" Nghe được cái tên này Thiên Mộng lập tức chấn kinh.

Năm đó tại trận chiến kia nàng cũng đã thấy được phong thái tuyệt đại của Huyền Thiên đạo nhân.

Nếu không phải do tu vi của nàng cao hơn Huyền Thiên đạo nhân, mà lại còn có Thôn Thiên Ma Công, vậy nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của ông ta.

Huyền Thiên đạo nhân chính là người kinh diễm nhất trong thời đại một trăm năm trước, kiếm đạo của ông ta đã đạt tới trình độ xuất thần nhập hóa.

Thiên Mộng hoàn toàn không nghĩ tới người trẻ tuổi kinh diễm một thời đại đang đứng trước mặt nàng lại là đồ đệ của Huyền Thiên đạo nhân.

"Ha ha ha, có ý tứ! Năm đó sư tôn của ngươi đã làm hỏng đại sự của ta, dẫn đến ta suýt chút nữa mất mạng tại Vô Cực thâm uyên."

"Ta lần này trở về vốn dĩ muốn tìm hắn để tính sổ sách, nhưng lại ngoài ý muốn biết được hắn đã qua đời. Nếu ngươi đã là đồ đệ của hắn thì liền do ngươi đến hoàn lại khoản nợ này đi."

Thiên Mộng thu hồi vẻ lười nhác, trong nháy mắt khóa chặt Diệp Thu.

Năm đó nếu không phải do Huyền Thiên đạo nhân vạch trần âm mưu của nàng, vậy thì huyết tế đại nghiệp của nàng liền được hoàn thành.

Bởi vậy Thiên Mộng luôn một mực ôm hận Huyền Thiên đạo nhân đến bây giờ, dù là nằm mộng thì nàng cũng muốn tìm ông ta để tính sổ.

Chỉ tiếc là nàng đã đến muộn một bước, bởi vì Huyền Thiên đạo nhân đã đi về cõi tiên. Nhưng còn tốt là ông ta vẫn còn có một vị đồ đệ, vậy liền để cho đồ đệ của ông ta trả nợ thay ông ta đi.

Nghe đến đó Diệp Thu lập tức sửng sốt một cái.

Đậu phộng! Thời điểm ta kế vị cũng không có ai nói với ta Tử Hà phong còn có một khoản nợ không trả như thế a!

Cái nồi này thế mà lại đặt lên trên lưng của ta!

Bà mẹ nó, ta trúng kế rồi!

Bình Luận (0)
Comment