Thiên Mộng bỗng nhiên thả ra Đại Đế chi uy, áp bách Diệp Thu lảo đảo một cái, kém chút nữa rơi xuống.
"Ha ha ha. . . Đây chính là Đại Đế chi uy sao? Quả nhiên rất kinh khủng!"
Chỉ mới lần đầu giao phong mà Diệp Thu đã cảm giác được Thiên Mộng vô cùng đáng sợ.
Tu vi hai người nhìn như chỉ cách xa một bước, nhưng trên thực tế thực lực của đôi bên chênh lệch giống như trời và đất.
Tại trước mặt cường giả Đại Đế cảnh, bất luận Phong Vương cảnh nào cũng gánh không được một kích nhẹ nhàng.
Bầu không khí trong nháy mắt đọng lại, tất cả mọi người đều mang thần sắc căng thẳng, hô hấp khó khăn.
Diệp Thu vừa mới trải qua một trận huyết chiến, bây giờ lại lấy đại thủ đoạn tịnh hóa ngàn vạn hung linh, cho nên thân thể hắn đã sớm không chịu đựng nổi. Mà bây giờ hăn còn phải phân tâm đi hiệp trợ Huyền Dịch diễn hóa Luân Hồi chi môn, căn bản không có dư lực xuất thủ.
Diệp Thu không nghĩ tới Thiên Mộng lại tại thời điểm đến đây, vậy không phải là thừa dịp hắn bệnh mà đòi mạng hăn sao?
Tất cả mọi người đều bắt đầu khẩn trương lên, vì nếu như Diệp Thu chịu không được thì thế cục sẽ triệt để mất đi khống chế, trăm vạn sinh mệnh ở Tần Xuyên cũng sẽ theo hắn mà xong đời.
Trong lúc tất cả mọi người đều coi là Diệp Thu sắp gánh không được, bỗng nhiên một cỗ hạo nhiên chi khí cường đại từ thể nội Diệp Thu bạo phát ra. Trong khoảnh khắc nó liền phá tan uy áp của Thiên Mộng. Diệp Thu lại lần nữa đứng thẳng trên không trung.
Thấy cảnh này Thiên Mộng có chút nhướng mày.
Diệp Thu cười nhạt một tiếng, nói: "Thiên Mộng tiền bối, trước kia ta có nghe nói tiền bối thần thông quảng đại, vạn cổ tuế nguyệt chỉ có một. Hậu sinh vãn bối tất nhiên là bội phục không thôi, nhưng vẫn nghĩ có một ngày có thể cùng tiền bối chiến một trận công bằng. Không biết tiền bối có thể thỏa mãn nguyện vọng này của vãn bối hay không?"
Diệp Thu vừa nói ra lời này, Thiên Mộng lập tức nhíu mày cười một tiếng, có chút thú vị nhìn xem hắn.
Lấy trí thông minh của nàng thì chỗ nào nhìn không ra Diệp Thu đang cố ý trì hoãn thời gian, sợ nàng lúc này sẽ ra tay.
Chỉ có thể nói Diệp Thu đã nghĩ nhiều, bởi vì Thiên Mộng là nhân vật vô cùng kiêu ngạo, vậy nàng sao có thể làm ra loại chuyện để cho người chế nhạo này.
Trận chiến đấu vừa rồi Thiên Mộng đều đã nhìn thấy, không thể không nói Diệp Thu xác thực có thực lực cùng nàng chiến một trận. Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là chiến một trận mà thôi, hắn muốn chiến thắng nàng thì cơ hồ là không có khả năng.
Bởi vì Phong Vương cảnh cùng Đại Đế cảnh có sự chênh lệch cũng không phải dựa vào một thanh Tiên kiếm liền có thể nghịch chuyển.
Thiên Mộng tự tin mình đường đường là Đại Đế cảnh, vậy việc đối phó với hai tu sĩ Phong Vương cảnh thì sẽ không quá phiền toái.
"Ha ha ha. . . tiểu gia hỏa có ý tứ. Ngươi thực sự có can đảm cùng ta giao thủ sao?" Thiên Mộng cười nói.
Nàng rất nghi hoặc là ai đã đưa cho Diệp Thu loại dũng khí này để hắn dám lấy Phong Vương cảnh khiêu chiến Đại Đế cảnh? Chẳng lẽ hắn còn có át chủ bài khác?
Gặp Thiên Mộng biểu lộ ngạo mạn, phảng phất như cái gì cũng nắm giữ nơi tay, Diệp Thu chỉ cười chứ không có phản bác.
Hắn ngẩng đầu nhìn xem Luân Hồi chi môn trên bầu trời, trận siêu độ này cũng đã sắp kết thúc, chỉ cần hắn chống đỡ thêm một hồi thì liền có thể xuất thủ đánh với Thiên Mộng một trận.
Tại thời điểm mấu chốt này Diệp Thu ngàn vạn không thể gấp, và càng không thể chọc giận Thiên Mộng.
Diệp Thu lúc này tỉnh táo không gì sánh được, nói:
"Có thể đánh với tiền bối một trận là vinh hạnh của tại hạ."
"Từ mấy năm trước ta đã từng nghe sư tôn của ta nói rằng tiền bối tu luyện cái thế ma công, thần thông quảng đại, nhân gian vô địch."
"Nếu như vãn bối có thể may mắn chống đỡ được một chiêu nửa thức của tiền bối thì ta đã rất thỏa mãn."
Nghe được Diệp Thu thổi phồng mình như thế, Thiên Mộng lập tức vui mừng, thì ra tại trong miệng Huyền Thiên đạo nhân nàng vậy mà lợi hại như vậy. Xem ra gã đạo sĩ cao lãnh kia cũng không phải là một kẻ không thú vị.
"Ha ha ha, tiểu tử, ngươi rất không tệ, bản đế rất ưa thích." Thiên Mộng mỉm cười, nói, nàng xem như đã chấp nhận yêu cầu của Diệp Thu.
Nàng đưa mắt nhìn về phía Huyền Dịch, rất muốn nói một câu: Ngươi có nghe thấy không, đồng dạng là người của Bổ Thiên giáo mà người ta hiểu chuyện như vậy, còn ngươi lại là một tên thẳng nam không có đầu óc a!
Xem hai người chuyện trò vui vẻ, nói chuyện hài hòa như thế, tất cả mọi người phía dưới đều sửng sốt.
"Diệp sư đệ đang làm gì v?"
"Tại sao hắn lại cùng nữ ma đầu kia trò chuyện?"
Mạnh Thiên Chính và Tề Vô Hối hai mặt nhìn nhau, cảm thấy không hiểu.
Vừa rồi Mạnh Thiên Chính đã làm rất tốt khi toàn lực ngăn cản, và tất cả mọi người dù là đánh bạc tính mệnh thì cũng muốn ngăn lại Thiên Mộng để tranh thủ thời gian cho Diệp Thu cùng Huyền Dịch.
Nhưng nào ai nghĩ đến Diệp Thu chỉ nói dăm ba câu vậy mà liền hóa giải cái nguy cơ này.
"Ừm. . . Xem ra dáng dấp đẹp trai cũng là một năng lực tốt a." Tề Vô Hối như có điều suy nghĩ, phảng phất như đã đại triệt đại ngộ.
Nếu như Diệp Thu xấu xí thì đoán chừng Thiên Mộng đến nhìn cũng chẳng muốn nhìn một cái, và càng không có khả năng cùng hắn nói nhảm.
Quả nhiên còn phải có dáng dấp đẹp trai thì mới có thể trò chuyện thật tốt.
"Vãi chưởng, đúng là chân lý a."
Bầu không khí ngột ngạt tại hiện trường đã dần dần bị hóa giải, ngược lại còn có chút buồn cười, làm cho tất cả mọi người cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.