Ầm!!!
Bỗng nhiên trên bầu trời lại có một đợt năng lực xung kích, từ bên trong Luân Hồi chi môn phát ra một cỗ phản lực.
"Phụt. . ."
Huyền Dịch vừa phải chưởng khống Luân Hồi chi môn, vừa phải đối mặt uy áp nên trực tiếp bị đánh cho hộc máu, mà Diệp Thu cũng cảm thấy không được tốt cho lắm.
Gặp Huyền Dịch thụ thương, ánh mắt Thiên Mộng hiện lên một chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh lại áp chế xuống. Nàng cũng không nhúng tay mà chỉ là nhìn xem hành vi của hai người bọn hắn.
Sau một hơi chậm lại, sắc mặt Diệp Thu hơi khó coi, móc ra một viên Tiên Thiên cực linh đan nuốt vào trong bụng, cuối cùng hắn cũng khôi phục đỉnh phong.
"Sư điệt, ngươi hãy trì hoãn thêm một chút thời gian nữa, còn kém một điểm." Lúc này Huyền Dịch truyền âm cho Diệp Thu.
Hiện tại bọn hắn đã đem phần lớn hung linh tiến nhập Luân Hồi chi môn, chỉ còn lại một phần nhỏ. Sau khi giải quyết xong những hung linh này thì bọn hắn liền có thể rảnh tay xuất thủ đối phó Thiên Mộng.
Giờ phút này Huyền Dịch so với ai khác đều gấp hơn, ngay cả Diệp Thu cũng rất sốt ruột. Nhưng bọn hắn minh bạch tại thời điểm này chỉ có tỉnh táo mới có thể thay đổi thế cục.
"Phù. . ." Sau khi thở phào một hơi, Diệp Thu tiếp tục thi triển đại thủ đoạn áp chế lệ khí của đám hung linh, tẩy đi oán niệm trên người bọn chúng.
Sau đó hắn quay đầu lại nói với Thiên Mộng: "Tiền bối có khuynh quốc chi tư, phong hoa tuyệt đại, vạn cổ đến nay không ra một người. Tại hạ có tài đức gì có thể được tiền bối tán dương, quả nhiên là thụ sủng nhược kinh a."
Nghe Diệp Thu khen ngợi, Thiên Mộng cũng là vui lên, mặc dù nàng biết rõ hắn đang cố ý vuốt mông ngựa, nhưng lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
Không thể không nó tiểu tử này rất biết lấy lòng người khác, năm đó nếu ta gặp phải hắn mà không phải gã thẳng nam không có đầu óc Huyền Dịch kia, vậy kết quả có thể sẽ không đồng dạng!
Thiên Mộng âm thầm tiếc nuối, bởi vì cô gái nào cũng ưa thích được yêu một người nam nhân vừa có dáng dấp đẹp trai lại vừa rất biết lấy lòng.
Chỉ tiếc là thiên ý trêu người a!
"Ha ha ha. . . Tiểu tử, ngươi đừng tưởng rằng lấy lòng ta thì ngươi sẽ không chết."
"Năm đó Bổ Thiên giáo và sư tôn của ngươi thiếu nợ ta những gì thì hôm nay các ngươi một cái cũng trốn không thoát."
Thiên Mộng mang ý vị thâm trường cười nói.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người phía dưới lập tức biến sắc.
Mạnh Thiên Chính thì trầm mặc không nói, Tề Vô Hối vô cùng lo lắng, bỗng nhiên có một giọng nói mười phần táo bạo vang lên.
"Nữ ma đầu kia, người nên trả nợ phải là ngươi mới đúng."
"Năm đó mấy chục vạn đệ tử của Bổ Thiên giáo chúng ta đều bị ngươi chém giết, mà ngươi cũng chỉ bị trúng một kiếm, vậy tại sao ngươi lại có thể tìm chúng ta đòi nợ?"
Nghe được giọng nói này, tất cả mọi người liền sửng sốt và nhao nhao nhìn lại, người nói chuyện chính là Dương Vô Địch.
Diệp Thu lập tức mắng to trong lòng:
Bà mẹ nó, đúng là không sợ kẻ địch mạnh mà chỉ sợ đồng đội ngu a!
Tại thời điểm mấu chốt này chúng ta phải làm theo ý nàng, ngươi nhảy ra làm cái giống gì?
"Dương sư đệ, ngươi im ngay!" Mạnh Thiên Chính biến sắc, quát lớn.
Diệp Thu thì ở trên kia vắt hết dịch não mới giữ vững thế cục, còn ngươi lại ở phía dưới làm loạn. Ngươi không có đầu óc sao?
Mà đúng a, hắn xác thực không có đầu óc!
Ngay cả Tề Vô Hối lúc này cũng nhịn không được muốn mắng Dương Vô Địch.
Lão tử trời sinh ưa thích trào phúng người, nhưng tại thời điểm này ta cũng biết rõ không thể chọc giận Thiên Mộng. Dương Vô Địch ngươi vậy mà lại khinh suất như thế.
Thôi xong!
Trong lòng tất cả mọi người cũng toát ra một câu nói như vậy, bọn họ cảm thấy không khí bốn phía dần dần ngưng kết, nhiệt độ sụt giảm, một cỗ rét lạnh đánh tới.
Chỉ thấy Thiên Mộng lặng lẽ nhìn xem Dương Vô Địch, trong chốc lát tất cả mọi người đều có cảm giác tử vong nhìn thẳng, giống như huyền băng vạn năm lạnh lẽo để cho người ta ngạt thở.
Một luồng sát ý kinh khủng trong nháy mắt quét qua toàn bộ thiên địa, trong ngoài Tần Xuyên ai nấy đều bắt đầu run rẩy.
Thiên Mộng hơi động bờ môi một chút, lạnh lùng nói: "Tốt, các ngươi đòi nợ ta đúng không? Vậy ta liền thỏa mãn các ngươi!"
Vừa dứt lời, Thiên Mộng dậm chân ra hiệu cho khô lâu huyết sắc bên dưới, nó bỗng nhiên bộc phát ra một cỗ hào quang tinh hồng.
"Xong con bê!"
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn trời, phảng phất như nhìn thấy chính mình tử vong.
Thiên Mộng thậm chí đều không cần xuất thủ, chỉ cần khối khô lâu huyết sắc kia xuất thủ cũng đã đủ để giết chết tất cả bọn hắn.
Đến một bước này đã không còn bất luận khả năng cứu vãn gì nữa, do đó Mạnh Thiên Chính lập tức vung lên tay áo, trong tay ông ta thình lình xuất hiện một thanh thất thải bảo kiếm!
Đó chính là bảo kiếm truyền thừa của Bổ Thiên giáo, cấp bậc Tiên Thiên Linh Bảo, Bổ Thiên Kiếm.
"Tất cả mọi người nghe lệnh! Kết trận!" Mạnh Thiên Chính hô to.
Các thủ tọa còn lại cũng nhao nhao hưởng ứng mà tế ra bảo kiếm của sơn mạch mình, Lâm Thanh Trúc cũng tế ra Tử Hà kiếm.
Trong chốc lát, bảy đạo hào quang từ bảy ngọn núi liền bay tới, rót vào bảo kiếm của bảy vị thủ tọa.