Bảy vị thủ tọa phối hợp hết sức ăn ý, bởi vì lúc trước Mạnh Thiên Chính liền đã ám chỉ dẫn cho bọn hắn, cho nên bọn hắn hưởng ứng mười phần nhanh chóng.
Chỉ trong một cái nháy mắt, bay người liền kết thành một cái đại trận, Mạnh Thiên Chính đứng độc lập ở giữa chậm rãi bay lên. Ông ta nâng lên một tay, thình lình một cỗ lực lượng kinh khủng bạo phát ra.
"Bổ Thiên kiếm trận!"
Trên không, Thiên Mộng liếc mắt một cái liền nhận ra cái kiếm trận này, vì nó chính là Bổ Thiên kiếm trận mà năm đó Bổ Thiên giáo dùng để vây quét nàng.
Trận pháp này xác thực rất mạnh mẽ, đặc biệt vẫn là tại bên trong địa bàn của Bổ Thiên giáo. Có hộ sơn đại trận gia trì thì uy lực của nó trọn vẹn tăng lên mấy chục lần.
Nhưng đối với Thiên Mộng mà nói đây cũng chỉ là một cái trận pháp nho nhỏ mà thôi, nàng căn bản không để vào mắt.
"Đi thôi, khô lâu huyết sắc, ngươi đi chơi đùa cùng bọn hắn đi, nhìn xem bọn hắn đến cùng có thủ đoạn gì?” Thiên Mộng cười nhạt một tiếng, duỗi ra lưng mỏi, nói.
Sau lưng của nàng phảng phất như có một cái ghế dựa mà nàng ngồi ngay giữa không trung.
"Hống!!!"
Thiên Mộng vừa ra lệnh thì khô lâu huyết sắc liền phát ra một tiếng rống đinh tai nhức óc. Ngay sau đó cuồng phong nổi lên, lực lượng cường đại trong khoảnh khắc đập xuống.
"Trấn!"
Tọa trấn tại trận nhãn nên Mạnh Thiên Chính chịu áp lực cực lớn, đón đầu ngăn cản.
Ầm!!!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền đến, thiên địa chấn động, tất cả mọi người đều sắc mặt trắng bệch.
Dưới cỗ năng lượng xung kích này, có người trực tiếp bị đánh cho trọng thương.
"Phụt. . ."
Lâm Thanh Trúc phun ra một ngụm tiên huyết, bởi vì tu vi của nàng so với các thủ tọa khác quá mức yếu kém.
Khô lâu huyết sắc liếc mắt một cái liền thấy ngay đột phá khẩu của Bổ Thiên kiếm trận nên đã tập trung lực lượng lớn nhất công kích chỗ của nàng.
"Sư tỷ. . . A. . . Ta muốn giết ngươi." Tiểu Linh Lung mới vừa từ trong cơn ngủ mê tỉnh lại thì liền trông thấy Lâm Thanh Trúc bị một kích phun máu phè phè, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nàng lập tức trở nên đỏ bừng, hô to.
Sau một tiếng kêu khóc, tiểu Linh Lung đột nhiên nâng lên Linh Lung chùy, trong chốc lát một cỗ khí thế kinh thiên liền bộc phát, vương ấn chỗ mi tâm của nàng bỗng nhiên phát ra một luồng hào quang sáng chói.
Luồng hào quang này làm cho khô lâu huyết sắc toàn thân run lên, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
"Không tốt, phong ấn của Linh Lung đã. . ." Thấy cảnh này, Triệu Uyển Nhi lập tức luống cuống.
Nàng có thể cảm giác được một đạo lực lượng mà lúc trước Diệp Thu lưu lại trong thể nội tiểu Linh Lung đã dần dần bị tan rã, phong ấn trong thân thể nàng đã sắp mở ra.
Triệu Uyển Nhi vội vàng dùng ánh mắt giết người nhìn về phía Tiêu Dật, Tiêu Dật thấy vậy lập tức giật mình.
"Mẹ ơi, chuyện này không liên quan đến ta a."
"Chính nàng tỉnh lại liền muốn xuống đi tìm sư tỷ, ta đánh không lại nàng nên chỉ có thể mang nàng xuống núi a."
Tiêu Dật mang vẻ mặt ủy khuất nói.
Hắn cũng không muốn mang nàng xuống núi, vấn đề là hắn làm sao có thể ngăn được tiểu Linh Lung.
Vì ngăn lại nàng mà chính hắn cũng bị đánh cho mặt mũi bầm dập.
Ta nằm mà cũng cõng nồi sao?
Triệu Uyển Nhi không có thời gian cùng Tiêu Dật nói nhảm, nàng vội vàng đi đến bên người tiểu Linh Lung, cầm tay giữ chặt nàng vì không muốn mất đi vị tiểu sư muội này.
Mặc dù trước kia các nàng rất ưa thích diễn trò với tiểu Linh Lung, thế nhưng các nàng đã nghe sư tôn nói rằng, một khi tiểu Linh Lung triệt để mất đi khống chế và phong ấn bị giải trừ, vậy trí nhớ kiếp trước của nàng liền sẽ khôi phục, đến thời điểm đó nàng có khả năng cũng không phải là tiểu sư muội của các nàng nữa.
Trông thấy tiểu Linh Lung không kiềm chế được nỗi lòng, ngay cả Thiên Mộng cũng cảm thấy một tia cảm giác áp bách. Đây là một loại sợ hãi mà nàng xưa nay chưa từng có, bắt nguồn từ thiên đạo nghiền ép.
Nội tâm Thiên Mộng có cảm giác nếu như tiểu Linh Lung thật sự bị giải trừ phong ấn, vậy khả năng chỉ cần một cái ý niệm của tiểu Linh Lung là nàng liền phải chết ở đây.
Tiểu nha đầu này vào kiếp trước có thực lực quá mức đáng sợ, đáng sợ đến nổi ngay cả phiến thiên địa này cũng không có khả năng tiếp nhận được nàng tồn tại.
Nghĩ tới đây, Thiên Mộng ném qua khô lâu huyết sắc một cái ánh mắt, lạnh lùng nói: "Lui!!!"
Khô lâu huyết sắc cũng là có chút không biết làm sao, vì tiểu nha đầu kia như không muốn mệnh mà cứ tìm hắn liều mạng.
Trong lòng khô lâu huyết sắc có trăm nỗi nghi hoặc, bắt đầu sinh lòng e ngại, không dám lần nữa xuất thủ mà vội vàng rút lui.
Thiên Mộng ngược lại đã nhìn ra một chút gì đó.
"Có ý tứ, thì ra là cảm xúc."
Nàng cẩn thận quan sát một cái, tựa hồ mỗi một lần tiểu Linh Lung bộc phát thì đều có quan hệ cùng cảm xúc.
Chỉ cần người thân cận nhất bên người tiểu Linh Lung bị thương tổn thì cảm xúc của nàng liền sẽ mất đi khống chế, phong ấn trong thể nội của nàng cũng sẽ buông lỏng.
Nghĩ tới đây, Thiên Mộng đưa mắt nhìn về phía Lâm Thanh Trúc đang bị trọng thương.
"Linh Lung, sư tỷ đây, ngươi không cần lo lắng, sư tỷ không có việc gì." Lâm Thanh Trúc vừa mới định thần lại và căn bản không để ý tới chữa thương, nàng đi thẳng tới bên người tiểu Linh Lung để trấn an.
Trước đó Lâm Thanh Trúc chỉ lo lắng tiểu Linh Lung ở chỗ này có thể sẽ chịu ảnh hưởng, cho nên nàng đã cố ý để cho Tiêu Dật đưa nàng trở về Tử Hà phong nghỉ ngơi.
Ai ngờ tiểu Linh Lung đột nhiên tỉnh lại và chuyện thứ nhất nàng làm lại chính là đi tìm sư tỷ như tìm mẹ vậy.