Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 562 - Chương 562 - Diệp Thu Ra Tay

Chương 562 - Diệp Thu Ra Tay
Chương 562 - Diệp Thu Ra Tay

Một màn vừa rồi phát sinh quá nhanh, tất cả mọi người đều có chút vội vàng không kịp chuẩn bị.

Mạnh Thiên Chính cùng Tề Vô Hối cũng phát hiện chuyện này mà liếc nhau một cái.

Chẳng ai ngờ rằng tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này lại là tiểu Linh Lung thay đổi thế cục.

Chỉ dựa vào một câu mà nàng trực tiếp quát lui khô lâu huyết sắc, cứu vãn tất cả mọi người, mà lại còn giúp bọn người Diệp Thu tranh thủ một điểm thời gian.

Từ tình huống này đến xem, tiểu Linh Lung chính là một cái nhân tố không ổn định nhất, là một khỏa bom hẹn giờ lúc nào cũng có thể bạo nổ, mà uy lực vụ nổ từ nàng có thể sẽ hủy diệt toàn bộ Đông Hoang, không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể sử dụng.

Ngay cả Thiên Mộng cũng kiêng kị tiểu Linh Lung, vậy có thể thấy nàng đến cùng khủng bố cỡ nào.

Nghĩ tới đây Mạnh Thiên Chính liền mừng thầm, trong lòng ông ta toát ra một cái ý nghĩ.

Nếu như Bổ Thiên giáo có thể thuận lợi vượt qua một kiếp này, vậy ta nên cân nhắc trao tặng tiểu Linh Lung danh hiệu Bổ Thiên Thánh Nữ.

Nếu không phải chính quả của Bổ Thiên Thần Nữ đã bị vị nữ tử tại Thiên Vực kia kế thừa, vậy Mạnh Thiên Chính cũng muốn đưa tiểu Linh Lung tới tổ địa để kế thừa chính quả của Bổ Thiên Thần Nữ.

Nhưng khi nghĩ đến tiểu Linh Lung là loại tồn tại kinh khủng nên sẽ xem không lên tiên vị Bổ Thiên Thần Nữ, bởi vì nàng vốn dĩ chính là tiên nhân, nàng đã không cần bất luận cái tiên vị gì để trợ giúp nàng thành đạo nữa.

Khí thế kinh khủng không ngừng bộc phát, tiểu Linh Lung hai mắt đỏ bừng, phát ra kinh thiên thần lực, mơ hồ đã đạt đến giới hạn sụp đổ.

Cỗ kinh thiên chi lực kia đè ép tất cả mọi người không cách nào ngẩng đầu lên được, giống như ngưỡng vọng Cửu Thiên Thiên Nhân, sợ hãi thật sâu.

Lâm Thanh Trúc ôm chặt lấy tiểu Linh Lung, lấy lực lượng bản thân để áp chế phong ấn trong cơ thể tiểu Linh Lung, ráng chống đỡ cỗ xung kích kinh khủng kia.

Nhưng tiểu Linh Lung đã mất đi sự khống chế cảm xúc, phong ấn trong người nàng đã sắp bị giải trừ.

Tại thời điểm này tất cả mọi người đều luống cuống, ngay cả Thiên Mộng cũng rất bối rối.

Nàng hôm nay chỉ muốn tìm Bổ Thiên giáo để tính sổ sách, chứ cũng không muốn dính vào cái nhân quả này.

Bởi vì một khi tiểu Linh Lung bị giải trừ phong ấn trong thể nội, vậy hết thảy kế hoạch và sự nghiệp to lớn của Thiên Mộng liền sẽ bị phí công nhọc sức.

"Đi!" Thiên Mộng ngay lập tức hạ quyết định, nàng sinh lòng e ngại mà trực tiếp muốn đi.

Lúc này tại thiên ngoại bỗng nhiên có một đạo thân ảnh trong chớp mắt đã đi tới bên người tiểu Linh Lung và nắm chặt tay nàng, một cỗ lực lượng tường hòa liền tràn vào trong cơ thể nàng.

Đám người xem xét thì thấy chính là Diệp Thu.

"Diệp sư đệ!" Tề Vô Hối giật mình hô lên.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc, Huyền Dịch một tay đóng lại Luân Hồi chi môn, sau đó chắp tay sau lưng từ Thiên Uyên bay xuống nhìn thẳng về phía Thiên Mộng.

Hai người cách không đối mặt mà không nói gì.

Diệp Thu đều mở ra ba đóa đạo hoa, lấy đại thủ đoạn lại lần nữa vững chắc phong ấn trong cơ thể tiểu Linh Lung.

Mấy lần nguy hiểm vừa qua cũng làm cho Diệp Thu minh bạch một cái đạo lý, đó là hắn nhất định phải tìm ra một cái biện pháp có thể triệt để ngăn chặn phong ấn trong người tiểu Linh Lung, không thể để nàng cứ bị cảm xúc xâm chiếm như thế.

Ngay từ đầu Diệp Thu còn muốn truyền Cửu U Hàn Băng Thuật cho tiểu Linh Lung, để hàn băng chi thuật giúp nàng luôn bảo trì sự thanh tỉnh.

Thế nhưng tiểu Linh Lung lại không biết chữ, cho nên nàng căn bản lĩnh ngộ không được đạo pháp ảo diệu.

Loại tâm pháp này không giống với bí pháp Cửu Thiên Thần Lôi Dẫn chỉ cần lĩnh ngộ chiêu thức liền có thể minh bạch ý tứ trong đó, mà cần phải có ngộ tính nhất định để tham ngộ ra ảo diệu bên trong, như vậy mới có thể nắm giữ tâm pháp.

Do đó chuyện này một mực bị trì hoãn đến bây giờ, Diệp Thu vẫn không có tìm được phương pháp để giải quyết.

Sau khi vững chắc phong ấn trong cơ thể tiểu Linh Lung, Diệp Thu rốt cục nới lỏng một hơi.

Trước kia tiểu Linh Lung sẽ không bị cảm xúc xâm chiếm như thế, nàng vẫn luôn rất vui vẻ, cười nói không tim không phổi.

Có thể là do trước đây Dương Bất Bại đã nói một câu thiên sát cô tinh kia nên đã có sự ảnh hưởng quá lớn đối với nàng. Mỗi lần nhìn thấy người thân cận nhất của mình bị thương thì nàng liền tự cho là do bị nàng ảnh hưởng, nội tâm tự trách, cho nên nàng mới không thể kiềm chế được nỗi lòng.

Loại chuyện này sau khi kết thúc Diệp Thu sẽ đi tìm phương pháp để giải quyết vấn đề này mới được.

"Sư tôn. . ." Gặp tiểu Linh Lung dần dần bình tĩnh lại, Lâm Thanh Trúc sắc mặt trắng bệch, khóe miệng còn mang theo vết máu, kêu lên.

Diệp Thu đau lòng nhìn nàng một cái, nội tâm hắn tuôn ra một cỗ sát ý, phẫn nộ đã xông lên óc.

Diệp Thu nhè nhẹ lau đi vết máu ở khóe miệng Lâm Thanh Trúc, lãnh đạm nói: "Người ở chỗ này đừng nhúc nhích, chiếu cố Linh Lung cho tốt, vi sư đi một chút sẽ trở lại."

Nói xong Diệp Thu liền đem tiểu Linh Lung đang ngủ say giao cho Lâm Thanh Trúc. Sau đó hắn một bước phóng lên trời, lửa giận công tâm khiến cho sát ý trên người hắn dần dần bộc phát.

Ánh mắt Diệp Thu gắt gao nhìn xem khô lâu huyết sắc dưới chân Thiên Mộng, rồi hắn nhẹ nhàng đưa tay ra, Tru Tiên kiếm từ trên cửu thiên bay tới, rơi vào trong tay hắn.

Bình Luận (0)
Comment