"Thiên Mộng, nghiệt duyên giữa ngươi và ta cũng nên chấm dứt đi." Trên không trung, Huyền Dịch mặt không biểu lộ, dùng ngữ khí băng lãnh nói.
Ông ta chắp tay sau lưng, một cỗ Phong Vương cảnh đỉnh phong chi lực kinh khủng bạo phát ra, tất cả mọi người đều giật mình.
Huyền Dịch chân nhân vậy mà đã đột phá Phong Vương cảnh đỉnh phong!
Là bởi vì một đợt đại tạo hóa vừa rồi sao?
Hiển nhiên sau khi đưa tiễn ngàn vạn hung linh tiến nhập Luân Hồi chi môn, Huyền Dịch đã công đức viên mãn, một bước đột phá Phong Vương cảnh đỉnh phong.
Hiện tại ông ta chỉ còn kém một bước lâm môn thì liền có thể tiến vào Đại Đế cảnh trong truyền thuyết.
Ngay cả Diệp Thu cũng đã nhận được một đợt đại tạo hóa này, chỉ là hắn đang áp chế chứ không có lựa chọn đột phá.
"Chấm dứt sao? Ngươi muốn chấm dứt như thế nào?" Gặp Huyền Dịch lần thứ nhất chính thức đối mặt với mình, Thiên Mộng lập tức vui mừng, thế nhưng nàng lại nghe được đối phương mang theo sát ý trong lời nói mà nội tâm thất lạc một trận.
Trong lòng hắn ta cuối cùng so không nổi với những tên sư huynh đệ của hắn đã chết dưới tay ta sao?
Huyền Dịch còn chưa trả lời thì Diệp Thu đã một bước đi tới, đứng thẳng nói ra.
"Nữ ma đầu, năm đó ngươi phát rồ nên đã ra tay giết chết mấy chục vạn đệ tử của Bổ Thiên giáo chúng ta, làm hại sư tôn của ta căn cơ bị hao tổn, buồn bực sầu não mà chết."
"Bây giờ ngươi lại đả thương đồ nhi của ta, hôm nay hai chúng ta nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt đi."
Nữ ma đầu ư?
Lời này vừa nói ra, Thiên Mộng liền sửng sốt một cái.
Gia hỏa này vừa rồi tại thời điểm còn bận bịu cũng không phải gọi ta như vậy a!
Hắn mở miệng liền là một tiếng Thiên Mộng tiền bối rất dễ nghe, tại sao lúc này hắn lại đổi giọng rồi?
"Ha ha ha, được, vậy chúng ta liền nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt, hai người các ngươi cùng nhau lên đi." Thiên Mộng bá khí vung tay nói ra, áo bào đỏ trên người nàng bay phất phới, rốt cục nàng đã nghiêm túc.
Ánh mắt Thiên Mộng gắt gao nhìn xem một già một trẻ trước mặt, giống như trận chiến kia tại một trăm năm trước, hình ảnh quen thuộc lại lần nữa tái hiện.
Chỉ là năm đó người đứng ở bên trái cũng không phải là Diệp Thu, mà là Huyền Thiên đạo nhân.
Một cỗ chiến ý kinh thiên dần dần bộc phát, bầu không khí chậm rãi ngưng đọng lại, tất cả mọi người đều ngừng thở, không ai dám chớp mắt.
"Hống!!!" Khô lâu huyết sắc gầm lên giận dữ, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
Ánh mắt Diệp Thu hiện lên một tia sát ý, quát lạnh: "Đồ vật ồn ào này, cút cho ta."
Trong chốc lát, một đạo kiếm khí bị hắn chém ra, khô lâu huyết sắc lập tức bị chém đôi.
"A. . . Vừa mới lên thôi mà đã hung mãnh như vậy sao? Không hổ là Diệp chân nhân không nhiều ngoan thoại."
"Nói đánh là đánh, Diệp chân nhân thật sự không nể mặt Đại Đế sao?"
"Nói như thế nào người ta cũng là một con chó của Đại Đế, nhưng Diệp chân nhân nói chặt liền chặt rồi!"
Thiên Mộng trong nháy mắt liền giận dữ, nàng nhìn xem công cụ làm bạn với mình vô số năm tháng mà cứ như vậy bị người chém đôi, lửa giận lập tức xông lên đầu nàng.
"Làm càn!"
Đại Đế chi nộ trong nháy mắt chấn cho hư không rung chuyển. Một cỗ lực lượng cường đại liền đè ép tất cả mọi người nằm xuống.
Cho đến giờ phút này bọn hắn mới khắc sâu minh bạch Đại Đế cảnh đến cùng khủng bố đến mức nào.
Chỉ bằng một cái ý niệm mà Thiên Mộng đã có thể bộc phát ra sự áp bách kinh người như thế.
Sau khi quát lên, Thiên Mộng vỗ ra một chưởng, chưởng lực đánh phá hư không chụp về phía Diệp Thu.
Diệp Thu lặng lẽ nhìn xem, khí lực toàn thân bộc phát rót vào Lưu Tiên y. Một cỗ hào quang kim sắc liền bộc phát ra, hiện lên một đạo kim sắc phù văn.
"Phù văn Chân Long!" Thiên Mộng lập tức giật mình, thốt lên.
Một chưởng của nàng vỗ tới, cuồng phong kinh đào hải lãng, thổi cho quần áo Diệp Thu tung bay không ngừng, nhưng lại không thể đả thương được hắn một phân một hào.
Lưu Tiên y nhẹ nhàng hoá giải một chưởng của Đại Đế cảnh và không mảy may thương tổn. Nó ổn thỏa là trang bị max cấp, hơn nữa còn là nguyên bộ.
Đợi cho cuồng phong qua đi, Diệp Thu lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, nói: "Nữ ma đầu, xem ra Đại Đế cảnh như ngươi cũng chả có gì đặc biệt."
Thiên Mộng lập tức biến sắc, nàng hoàn toàn không nghĩ tới Lưu Tiên y của Diệp Thu lại cường đại đến loại trình độ này, ngay cả một chưởng của nàng cũng không thể đả thương được hắn nửa phần.
"Không đúng, ngươi là luyện thể sĩ." Sau khi suy nghĩ một hồi, Thiên Mộng liền minh bạch, nói ra.
Bởi vì dù có Lưu Tiên y thì Diệp Thu cũng tuyệt đối không thể làm được điểm này. Nàng mặc dù không cách nào đánh vỡ phòng ngự của Lưu Tiên y, nhưng một chưởng này Diệp Thu không có khả năng nhẹ nhõm đón đỡ như vậy được. Có thể làm được điểm này thì chí ít hắn phải có thủ đoạn phòng ngự khác.
Mà điều càng làm cho Thiên Mộng kinh ngạc chính là, Diệp Thu không chỉ là luyện thể sĩ, mà hắn còn có Chân Long Bảo Thuật trong truyền thuyết. Ba thứ kết hợp lại để cho lực phòng ngự của hắn trực tiếp kéo đến max cấp.
Diệp Thu cười to một tiếng, hắn nhịn lâu như vậy rốt cục cũng đã không cần tiếp tục ẩn giấu nữa.
"Ha ha ha. . . Ngươi rất kinh ngạc đúng không? Từ vừa mới bắt đầu ta liền đợi đến lúc này."
"Bây giờ trận chiến chỉ mới vừa bắt đầu mà thôi, bởi vì ta đã chuẩn bị cho ngươi không ít lễ vật."