Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 567 - Chương 567 - Diệp Thu Ẩn Giấu Sát Chiêu

Chương 567 - Diệp Thu Ẩn Giấu Sát Chiêu
Chương 567 - Diệp Thu Ẩn Giấu Sát Chiêu

Lúc này, toàn bộ bầu trời trong nháy mắt liền đen như mực, một kiếm mang theo pháp tắc đại đạo cũng đánh tới.

"Phụt. . ."

Đại Đế chi uy trong nháy mắt để cho Diệp Thu phun ra một ngụm tiên huyết, sự chênh lệch giữa bọn họ xác thực rất lớn, nhưng nếu chỉ dựa vào điểm ấy thủ đoạn thì còn chưa đủ để đánh bại Diệp Thu.

Sau khi nuốt một khỏa Tiên Thiên cực linh đan vào trong bụng, Diệp Thu lập tức khôi phục lại.

Ánh mắt hắn dần dần trở nên lạnh lùng, trong lòng hắn so với ai khác đều rõ ràng hơn cực hạn của hắn đến cùng ở đâu.

Trước mắt Diệp Thu là nữ ma đầu không ai bì nổi giống như một tòa đại sơn đứng vững ở nơi đó. Hắn có thể nhảy qua hay không liền xem một kiếm này.

"Thiên Mộng, đến nếm thử sự lợi hại của nhân gian chi kiếm đi." Diệp Thu điên cuồng hô lên, trong nháy mắt hăn đã đột ngột từ mặt đất vọt lên, bay thẳng Cửu Thiên.

Chiêu kiếm này chính là do Diệp Thu bế quan một năm Vấn Kiếm tại bên trong động phủ Tử Hà, kết hợp với kiếm thứ ba mà lĩnh ngộ ra.

Chiêu kiếm 'một bông hoa môt thế giới' sau khi phát động, thiên địa bỗng nhiên mất đi sắc thái, bên trong Hỗn Độn phảng phất như sinh trưởng ra một đóa Bỉ Ngạn hoa.

Kinh thiên chi lực lập tức bộc phát, hư không bắt đầu chấn động, gốc Bỉ Ngạn hoa sinh trưởng trong lúc hỗn loạn kia bắt đầu loé sáng.

Loại thủ đoạn kinh thiên bực này để cho tất cả mọi người nhìn thấy mà sợ hãi, toàn bộ đều chấn kinh.

Chỉ thấy đóa Bỉ Ngạn hoa kia phát ra hào quang sáng chói, trong chốc lát đã chiếu sáng toàn bộ thế giới.

Tại bên trong hắc ám, khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Mộng bị chiếu cho mười phần thanh tịnh, ánh mắt nàng tựa hồ bị một cỗ bi thương xâm nhiễm, thần sắc bắt đầu hoảng hốt.

"Không được. . ." Thiên Mộng nỉ non, điên cuồng lắc đầu xua đi tâm tình tiêu cực.

Nhưng khi định thần lại thì nàng phát hiện Diệp Thu đã đến trước mặt mình.

Chiêu kiếm này có thể nói là chiêu kiếm cường đại nhất của Diệp Thu cho đến hiện tại.

Tru Tiên kiếm vạch phá trời cao, Bỉ Ngạn hoa nở rộ phát ra kiếm ý kinh khủng, sau khi bộc phát đã làm cho mảnh hư không này hiện ra một cái lỗ thủng.

Lúc này sắc mặt Thiên Mộng đã trở nên lạnh lẽo, quát lớn: "Làm càn! Cút xuống cho ta!"

Tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, ma kiếm trong tay nàng lập tức chém xuống, Đại Đế chi lực cũng đã triệt để bộc phát.

Ma khí kinh thiên quét qua toàn bộ Thiên Uyên, chiêu kiếm một bông hoa môt thế giới của Diệp Thu trong khoảnh khắc liền bị phá hủy.

"Phụt. . ."

Chỉ thấy một đạo thân ảnh áo trắng từ bầu trời chậm rãi rơi xuống, đám người nhìn mà nội tâm thất lạc không gì sánh.

"Cuối cùng vẫn là không thể chiến thắng sao?" Mạnh Thiên Chính sắc mặt trắng bệch tự hỏi.

Nguyên bản Diệp Thu còn có thể luôn một mực bảo trì sự cân bằng, nhưng khi Thiên Mộng vừa lấy ra ma kiếm thì sự cân bằng đã triệt để bị phá vỡ.

Lưu Tiên y xác thực rất mạnh, nhưng Thiên Mộng lại có ma kiếm, mà lại thực lực đôi bên có chênh lệch quá lớn, trong nháy mắt phát động nàng đã trực tiếp đâm xuyên qua ngực của Diệp Thu.

Tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc, ngay cả đám cường giả đứng tại Vô Lượng giới quan chiến cũng đều nhao nhao trầm mặc.

"Aiii. . . Đúng là châu chấu đá xe, buồn cho một thiên tài không biết tự lượng sức a. Hắn muốn lấy Phong Vương chi lực để đi rung chuyển pháp tắc Đại Đế là chuyện không có khả năng thực hiện." Một lão giả lắc đầu nói và chuẩn bị rời đi.

Có người lại nói:

"Châu chấu đá xe? Không tự lượng sức? Ta lại cảm thấy nên chuyển từ buồn cười sang kính nể hắn mới đúng."

"Thế nhân đều biết Đại Đế chi uy không thể chạm, nhưng vẫn có người có can đảm đi khiêu chiến. Ta rất nể phục hắn, nhưng thật đáng tiếc cho hắn a."

Trận chiến này có khả năng sẽ mang ý nghĩa Đông Hoang đã triệt để bị chôn vùi. Có người tiếc hận, có người cười trên nỗi đau của người khác.

Lúc này đạo thân ảnh áo trắng đã rơi xuống Thiên Uyên, tất cả mọi người đều coi là thắng bại đã định thì bỗng nhiên. . .

Tích. . .

Một âm thanh giọt nước nhỏ xuống rất nhỏ vang lên, nhưng vào thời khắc vô cùng yên tĩnh này nó lại cực kỳ vang vọng.

"Phụt. . ."

Sau đó Thiên Mộng đột nhiên phun ra một ngụm tiên huyết, cả người nàng phảng phất như mất đi khống chế mà từ tên trời rơi xuống.

Một màn bất thình lình này đã làm cho tất cả mọi người vô cùng sợ hãi.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Lại còn có loại đảo ngược này ư?"

Lúc này phía trên Tần Xuyên, tất cả mọi người đều biến sắc, nhao nhao nhìn về phía đóa Bỉ Ngạn hoa kia, nó vậy mà phóng ra một giọt máu đỏ tươi.

Giọt máu kia vừa bay ra thì trong nháy mắt huyết sắc bao trùm, dần dần ngưng tụ thành một cỗ kiếm khí siêu cường đâm xuyên qua thân thể Thiên Mộng.

Ngay cả Thiên Mộng cũng không nghĩ tới, một đóa hoa nho nhỏ mà lại ẩn giấu sát chiêu như thế.

Đây là Diệp Thu lưu lại một chiêu cuối cùng chuẩn bị ở sau, sau khi hắn vừa ngã xuống thì trong nháy mắt liền mang đi Thiên Mộng.

Hai người song song rơi xuống Thiên Uyên, hung hăng nện ở phía trên đại địa.

Một màn bi tráng như vậy để cho rất nhiều người nước mắt doanh tròng.

"Không. . ."

"Sư tôn. . ."

Lâm Thanh Trúc thút thít hô lên, nàng điên cuồng xông ra đám người, muốn đi đỡ lấy tự sư tôn của mình.

Minh Nguyệt cũng đã rơi lệ nhưng lại ra tay ngăn lại Lâm Thanh Trúc, bởi vì mảnh chiến trường kia vẫn còn tồn tại Đại Đế chi uy, một khi bọn họ tiến vào thì trong nháy mắt sẽ hôi phi yên diệt.

Đạt tới cảnh giới như Thiên Mộng về sau, dù cho nàng đã chết thì uy áp của nàng vẫn như cũ còn tồn lưu cả vạn năm.

Giống như trong tòa Đế mộ trước đây, đế uy vừa bộc phát thì trong nháy mắt liền lấy đi rất nhiều tính mệnh của cường giả Chí Tôn cảnh.

Bình Luận (0)
Comment