Chẳng ai ngờ rằng kết quả cuối cùng của trận chiến này lại là tình huống một đổi một.
Diệp Thu ngã xuống, Thiên Mộng cũng ngã xuống.
Trên bầu trời, Huyền Dịch nhìn chăm chú vào một màn này, trên mặt ông ta không có bất luận vẻ bi thương gì, vô cùng lạnh lùng. Tựa hồ ông ta đối với việc Diệp Thu bỏ mình căn bản không quan tâm vậy.
Trong mắt của mọi người sự khác thường của Huyền Dịch có vẻ hơi quỷ dị, Mạnh Thiên Chính giống như nhìn ra chút gì mà nội tâm bỗng nhiên vui mừng, hỏi: "Chẳng lẽ Diệp sư đệ không chết?"
Trong lúc kinh ngạc, Mạnh Thiên Chính không khỏi nhớ tới trước đó Diệp Thu đã cố ý đến hậu sơn tìm Huyền Dịch chính là vì tìm tới biện pháp có thể giết chết Thiên Mộng.
Hai người bọn hắn khẳng định đã có kế hoạch, bây giờ Huyền Dịch biểu hiện bình tĩnh như thế thì chuyện Diệp Thu vẫn lạc cũng nằm trong kế hoạch của bọn hắn.
Quả nhiên sau mấy phút yên lặng bỗng nhiên thiên địa vang lên một trận âm thanh ầm ầm, thiên lôi cuồn cuộn lao tới.
Đám người nhìn lại, chỉ gặp tại bên trên sa mạc, một đạo thân ảnh diễm lệ màu lửa đỏ lại lần nữa đứng lên.
"Thiên Mộng!" Đám người kinh hãi hô lên.
Diệp Thu đánh ra một kiếm sau cùng kia vậy mà không thể giết chết nàng.
"Là do tái sinh cốt." Mạnh Thiên Chính lãnh đạm nói ra.
Lúc này Thiên Mộng lại lần nữa thức tỉnh, nhưng sắc mặt nàng cũng không quá dễ nhìn, vì nàng vừa mới thông qua tái sinh cốt để Niết Bàn trùng sinh, cho nên thân thể vẫn còn trong trạng thái hư nhược.
"Tiểu tử khốn, ngươi vậy mà lưu lại một tay làm hao tổn một lần Niết Bàn của ta." Thiên Mộng che ngực, ngữ khí băng lãnh mắng mỏ.
Ánh mắt nàng nhìn về phía hố to do Diệp Thu rơi xuống cách đó không xa mà lửa giận công tâm, nàng chuẩn bị đi qua trảm thi của hắn để giải mối hận trong lòng.
Lúc này bỗng nhiên có một đạo bạch quang từ trên trời giáng xuống, trên cửu thiên xuất hiện một đóa đạo hoa chậm rãi rơi xuống trên thân Diệp Thu.
Chỉ thấy Diệp Thu bỗng nhiên mở hai mắt ra, hắn cũng lại lần nữa đứng lên.
"Cái gì?!!" Thiên Mộng lập tức giật mình, mặt mũi nàng tràn đầy vẻ không thể tin mà nhìn xem Diệp Thu.
"Ngươi vậy mà không chết!" Thiên Mộng kinh hãi, hô lên.
Vừa rồi nàng rõ ràng đã dùng một kiếm chém đứt mệnh mạch của Diệp Thu, vậy tại sao hắn còn có thể sống sót? Chẳng lẽ hắn cũng có tái sinh cốt?
Đối mặt sự nghi hoặc của Thiên Mộng, Diệp Thu chỉ cười không nói. Sau đó hắn đưa tay ra, đóa đạo hoa xoay quanh trên bầu trời chậm rãi rơi vào tay hắn.
Đạo hoa tỏa ra kim quang, trong chốc lát khí tức của Diệp Thu đã khôi phục lại đỉnh phong.
"Ha ha ha, nữ ma đầu kia, có phải ngươi rất ngạc nhiên đúng không?" Diệp Thu cười to nói ra.
Vì cái gì mà hắn không chết? Kỳ thật rất đơn giản, bởi vì trước khi đánh thì Diệp Thu đã ngậm trong miệng một viên Tiên phẩm Hoàn Hồn đan.
Ngay một giây trọng thương trước khi chết, hắn đã một ngụm nuốt xuống tiên đan và lại lần nữa đầy máu phục sinh.
Còn Thiên Mộng lại không đồng dạng, nàng là lợi dụng tái sinh cốt để Niết Bàn Trọng Sinh.
Trước đó Diệp Thu đã đi tìm Huyền Dịch để hiểu rõ sự ảo diệu của tái sinh cốt, và ông ta đã nói ra một điểm trí mạng cực kỳ trọng yếu của nó.
Đó chính là tái sinh cốt mỗi một lần Niết Bàn trùng sinh thì đều sẽ tiến vào thời kỳ suy yếu ngắn ngủi.
Diệp Thu vừa rồi liều chết đánh ra một kiếm chỉ với mục đích đánh cho Thiên Mộng tiến vào thời kỳ suy yếu.
Chỉ cần Thiên Mộng tiến vào thời kỳ suy yếu thì Diệp Thu liền có niềm tin đối phó được nàng, khi đó hắn cũng không cần Huyền Dịch phải tự bạo một khối tái sinh cốt nữa.
Có thể nói đây là biện pháp hoàn mỹ nhất nhưng cũng rất mạo hiểm. Bởi vì Huyền Dịch không xác định Diệp Thu có thể đánh cho Thiên Mộng tiến vào thời kỳ suy yếu hay không, cho nên bọn hắn chỉ đang đánh cược. May mắn là Diệp Thu đã làm được!
Nhìn xem Diệp Thu biểu tình tự tiếu phi tiếu, Thiên Mộng trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, nàng nhìn về phía Huyền Dịch trên bầu trời mà lập tức minh bạch cái gì.
"Những chuyện này đều là kế hoạch của các ngươi đúng không?"
Thiên Mộng không thể tin được nam nhân mà nàng luôn một mực không nguyện ý xuất thủ đối phó vậy mà lại liên hợp với Diệp Thu để mưu hại nàng.
Đối mặt Thiên Mộng chất vấn, Huyền Dịch mặt không biểu lộ, nói: "Đúng vậy."
"Ngươi. . ." Thiên Mộng hơi không khống chế được cảm xúc, không dám tin nói ra: "Trong lòng ngươi thật sự hận ta như vậy sao? Chỉ vì giết chết ta mà ngươi đã đem nhược điểm trí mạng của tái sinh cốt nói cho người khác biết."
Loại bảo cốt nghịch thiên bực này vạn cổ đến nay vẫn luôn không có người biết rõ nhược điểm chân chính của nó là cái gì. Chỉ có người nắm giữ tái sinh cốt thì mới có thể biết rõ, nhưng không có người nào lại chịu đem nhược điểm của mình nói cho người khác.
Thiên Mộng tuyệt đối không nghĩ tới Huyền Dịch chỉ vì đối phó nàng mà thật sự nói cho Diệp Thu điểm mấu chốt này.