Nhìn xem Thiên Mộng mang ánh mắt không dám tin, nội tâm Huyền Dịch phức tạp không gì sánh được, bởi vì ông ta đã từng bị ánh mắt này lừa gạt, cuối cùng nhiều người của Bổ Thiên giáo đã vì ông ta mà mất mạng.
Giờ khắc này, cừu hận trong lòng Huyền Dịch lại lần nữa xông lên đầu, nói.
"Thiên Mộng, giữa chúng ta chỉ còn lại cừu hận, đã không còn tình cảm nữa."
"Từ lúc ngươi giết chết Đại sư huynh của ta thì ân oán giữa chúng ta liền đã đến tình trạng không chết không thôi."
Lời này vừa nói ra, Thiên Mộng lập tức hốt hoảng, trở nên thất thần, phảng phất như bị rút sạch sức lực, nàng không thể tiếp nhận sự thật này.
Lời nói này của Huyền Dịch giống như một thanh lợi kiếm hung hăng đâm xuyên ngực nàng.
Vừa nhắc tới Đại sư huynh của mình là Huyền Phong chân nhân, nội tâm Huyền Dịch liền nhói nhói một trận.
Đối với Huyền Dịch mà nói, Huyền Phong giống như là phụ thân của mình, bởi vì sau khi phụ thân ông ta đi về cõi tiên thì một tay Huyền Phong đã đem ông ta nuôi lớn, truyền thụ cho ông ta tiên pháp.
Huyền Phong một đường làm người hộ đạo cho Huyền Dịch, bảo hộ Huyền Dịch.
Cho tới bây giờ Huyền Dịch cũng không có quên năm đó ở Vô Cực thâm uyên, Thiên Mộng đã một kiếm giết chết hai người trọng yếu nhất trong cuộc đời ông ta.
Trận chiến kia Huyền Phong chiến tử, Huyền Thiên trọng thương và căn cơ bị hao tổn, chuyện này không khác gì hủy đi nhân sinh của Huyền Dịch.
Nếu như cừu hận này Huyền Dịch đều có thể quên, không nghĩ báo thù, vậy ông ta liền không xứng đáng sống trên cõi đời này nữa, không xứng được nhiều sư huynh đệ vì ông ta mà mệnh tang dưới Hoàng Tuyền.
Thiên Mộng nước mắt doanh tròng, nhìn thẳng Huyền Dịch, mở miệng muốn giải thích cái gì, nhưng kết quả sau cùng là không có nói ra.
Bởi vì Thiên Mộng không cách nào phủ nhận sự thật mình đã giết rất nhiều người của Bổ Thiên giáo, và nàng cũng không dám trông cậy vào việc Huyền Dịch có thể rộng lượng tha thứ cho mình.
Thiên Mộng lấy máu của Huyền Dịch để chứng được đại đạo vô thượng chính là vì đền bù cho ông ta. Thế nhưng so với việc chứng đạo thì điều Huyền Dịch để ý nhất lại là những vị sư huynh đệ đồng môn đã vì ông ta mà chết thảm kia.
"Ha ha ha ha. . ." Thiên Mộng cười thảm một tiếng, trên khuôn mặt tái nhợt của nàng hiện ra biểu lộ điên cuồng.
Diệp Thu lập tức nhướng mày, bởi vì hắn có thể cảm giác được khí tức trên người Thiên Mộng đang tiến vào giai đoạn bạo loạn, một cỗ lệ khí tận trời trong nháy mắt đã bao trùm thương khung.
Thiên Mộng hiện tại đã điên rồi, nàng không còn khắc chế ma tính trong lòng nữa, cho nên ma lực trong thể nội của nàng đã triệt để bạo phát ra.
Sau khi cuồng tiếu, Thiên Mộng một tay giơ lên ma kiếm chỉ vào hai người bọn hắn nói ra: "Các ngươi cùng lên đi, bản đế cân hết. Năm đó mấy chục vạn người của Bổ Thiên giáo các ngươi đều không thể giết ta, hôm nay cũng giống như thế."
Thiên Mộng bá khí vung lên ma kiếm, một cỗ kiếm thế cường đại trong nháy mắt liền bộc phát.
Huyền Dịch lập tức biến sắc, vội vàng thi triển Luân Hồi thuật và ra hiệu cho Diệp Thu bảo hắn đồng thời xuất thủ.
"Nữ ma đầu, hôm nay ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu." Diệp Thu phẫn nộ quát lên.
Tay phải của hắn cầm Tru Tiên kiếm, tay trái thì cầm Vân Tiêu kiếm, song kiếm đều ra, bạo phát kiếm thế kinh khủng lao về phía Thiên Mộng.
Huyền Dịch thi triển Luân Hồi thuật ở bên cạnh hỗ trợ Diệp Thu, song Vương của Bổ Thiên giáo đối chiến Đại Đế, chiến đấu hết sức căng thẳng.
May mắn là Thiên Mộng vừa mới trải qua tái sinh cốt Niết Bàn trùng sinh, cho nên lúc này thân thể nàng còn rất yếu ớt.
Sau một hồi giao phong ngắn ngủi, ba người lại đánh nhau một trận ngang tay.
Trận đại chiến kinh thiên động địa này đánh cho hư không vỡ nát, bát hoang rung chuyển.
Tại chỗ Vô Lượng giới, đám cường giả của các giới vực vây xem kia đều thấy mà choáng.
"Tía má ơi, đây quả là một trận chiến đấu quá kinh khủng."
"Song Vương chiến Đại Đế là một trận đại chiến vạn năm khó gặp một lần, hôm nay chúng ta vậy mà được mắt thấy tai nghe, thật không uổng công sống một đời này a."
Diệp Thu lúc này bạch y tung bay, hai thanh Tiên kiếm trong tay đều ra, kiếm pháp thoải mái phóng khoáng, trên không trung đánh với Thiên Mộng rất có đi có về.
Tất cả mọi người nhìn thấy mà khiếp sợ không thôi, không dám tin lại có người có thể đem kiếm quyết thi triển đến trình độ khủng bố như thế.
Chiến đấu đánh ra hoa lửa đem toàn bộ cửu thiên chiếu sáng một mảnh, giới bích của Vô Lượng giới lúc này cũng đã bắt đầu vỡ vụn, tất cả mọi người lập tức luống cuống.
"Mọi người lui về sau, Vô Lượng giới bắt đầu xuất hiện khe nứt rồi." Có người hét lớn.
Đám người lập tức phản ứng lại, lúc này Vô Lượng giới đã xuất hiện một cái khe nứt thật dài.
Dựa theo tình huống này thì bát hoang hợp nhất sẽ là chuyện tất nhiên.