Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 571 - Chương 571 - Khí Tức Kỳ Dị

Chương 571 - Khí Tức Kỳ Dị
Chương 571 - Khí Tức Kỳ Dị

"Aiii. . . Xem ra là không thể nghịch thiên, Đại Đế cảnh chung quy là Đại Đế cảnh. Phong Vương cảnh đỉnh phong cùng Đại Đế cảnh có chênh lệch nhìn như chỉ còn cách xa một bước, nhưng trên thực tế lại khác biệt như trời và đất."

"Bọn hắn dám cùng Đại Đế cảnh liều chết một đợt, ta thừa nhận bọn hắn xác thực rất đáng để kính nể, chỉ tiếc là cuối cùng ông trời không toại lòng người, phàm nhân làm sao có thể rung chuyển được thiên uy."

Đám người không khỏi lắc đầu, chỉ có thể nói đáng tiếc.

Tại chỗ sâu của một thế giới vô cùng vô tận, ở bên trong một mảnh hư không, có một tên thanh niên tướng mạo đẹp trai đang nhìn chăm chú vào cuộc chiến đấu này.

Lúc trông thấy Diệp Thu rơi vào hiểm cảnh, nội tâm hắn không khỏi mừng thầm.

"Ha ha ha, Diệp Thu, ngươi cũng có hôm nay sao?"

"Chờ ngươi chết đi Liên nhi chính là của ta. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố nàng thật tốt."

Người kia không phải ai khác mà chính là đương thời đệ nhất liếm chó, Hoa Phi Vũ.

Cho tới hôm nay hắn cũng không hề từ bỏ truy cầu đối với Liên Phong. Không thể không nói hắn đã đạt đến cảnh giới liếm chó tối cao.

Phí Dương Dương bên cảnh nhìn thấy vậy mà cũng chỉ biết lắc đầu.

Chiến cuộc trong nháy mắt liền thay đổi, nguyên bản phần thắng nghiêng về phía hai người Diệp Thu và Huyền Dịch, nhưng ngay sau đó bọn hắn liền bị Thôn Thiên Ma Công xói mòn sinh mệnh lực nhanh chóng.

Ma công này có thể xói mòn huyết dịch, thôn phệ tu vi và lực lượng của đối thủ. Cho nên chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi, Diệp Thu cũng cảm giác được hơn phân nửa linh lực của mình đã bị Thiên Mộng hút đi. Nếu cứ tiếp như thế thì hắn cùng Huyền Dịch chắc chắn sẽ bị Thiên Mộng hút khô.

"Xong. Cái Thôn Thiên Ma Công này thực sự quá quỷ dị. Sư thúc cùng sư đệ sợ là khó mà ngăn cản nổi." Mạnh Thiên Chính lo lắng nói.

Ông ta cũng đã thể nghiệm qua sự lợi hại của Thôn Thiên Ma Công. Nhưng uy lực của nó năm đó so với lần này lại không đáng kể chút nào.

Cũng chính là trận chiến năm đó mà đã vững vàng đặt cho Thôn Thiên Ma Công của Thiên Mộng danh hào là công pháp tà ác nhất thế gian, không có cái thứ hai.

"Chưởng giáo sư huynh, nhóm chúng ta có nên đi lên hỗ trợ sư thúc cùng sư đệ thoát thân hay không?" Minh Nguyệt lo lắng hỏi.

Từ đầu đến giờ nội tâm của nàng vẫn luôn vô cùng gấp gáp, chập trùng lên xuống, cả người đều không được tốt lắm.

Mạnh Thiên Chính lắc đầu, nói: "Không được, các ngươi không biết rõ cái Thôn Thiên Ma Công này lợi hại thế nào đâu. Nếu dám tiến vào phạm vi của nó thì nhóm chúng ta trong nháy mắt liền bị hút khô. Càng nhiều người thì Thiên Mộng càng hít được càng nhiều, đến thời điểm đó nhóm chúng ta không chỉ không có trợ giúp được gì, mà ngược lại còn trở thành gánh nặng cho sư thúc cùng sư đệ."

Nghe được Mạnh Thiên Chính giải thích như thế, tất cả mọi người lập tức luống cuống.

"Vậy chẳng phải chúng ta sẽ chỉ có thể bất lực đứng nhìn bọn hắn bị hút khô thôi sao? Nhóm chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Minh Nguyệt mặc dù đang rất gấp, nhưng trong lòng nàng cũng minh bạch loại chiến đấu cấp bậc này các nàng căn bản chọc tay không vô.

Minh Nguyệt chỉ hận thực lực của mình quá mức yếu ớt, tại thời điểm Diệp Thu cần trợ giúp nhất mà nàng lại không thể giúp được hắn một tay.

"Ha ha ha ha. . ."

Thôn Thiên Ma Công vừa mở, Thiên Mộng đã triệt để nhập ma, hai mắt nàng đỏ bừng, sát khí trùng thiên, cười to một cách điên cuồng.

Diệp Thu đau khổ giãy dụa bên trong giam cầm, ánh mắt hắn nhìn về phía Huyền Dịch. Nguyên bản thân thể ông ta đã già nua nay lại bị hút đi tinh huyết, chỉ sau một lát mà cả người ông ta đều như phế đi.

Diệp Thu vô cùng gấp gáp, bởi vì thân thể Huyền Dịch đã tiếp nhận không được sự đả kích kịch liệt như thế. Nếu cứ tiếp như vậy thì ông ta nhất định sẽ rơi vào một cái hạ tràng vẫn lạc.

Nghĩ tới đây Diệp Thu lập tức bình tĩnh lại, tại chỗ sâu của phủ hải, ba đóa đạo hoa bỗng nhiên phát ra hào quang sáng chói.

Đã đến một bước này thì xem ra ta chỉ có thể dùng một kiếm kia!

"Ồ?"

Thôn Thiên Ma Công bật hết hỏa lực, Thiên Mộng lấy quan sát chi thế mà lạnh lùng nhìn xem hai người bọn hắn. Nàng chợt phát hiện trong thân thể Diệp Thu mơ hồ bộc phát ra một cỗ khí tức kỳ dị.

Trong lúc Thiên Mộng đang nghi hoặc, bỗng nhiên thiên địa trở nên âm trầm xuống, trong phương viên trăm dặm cỏ cây trong nháy mắt liền bị khô héo đi.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Tất cả mọi người lập tức giật mình, biến cố bất thình lình khiến cho ai nấy đều có chút trở tay không kịp.

"Các ngươi mau nhìn kìa, những hoa cỏ cây cối kia toàn bộ đều khô héo rồi."

"Còn có sông hồ, thác nước vậy mà cũng khô kiệt."

"Đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

Chỉ là nhẹ nhàng khẽ động, trong phương viên trăm dặm toàn bộ cỏ cây đều trở nên khô héo, dị tượng như thế lập tức dẫn tới chú ý của tất cả mọi người.

Bình Luận (0)
Comment