Có người phát hiện cỗ lực lượng kỳ dị này lại do Diệp Thu phát ra.
"Cái gì? Hắn còn có át chủ bài sao?" Đám người lập tức kinh hãi.
Đám cường giả tại Vô Lượng giới càng ngày càng nhiều, sau khi nhìn thấy Diệp Thu bại lộ một kiếm kinh người kia thì tất cả mọi người đều chấn kinh.
"Đây là kiếm quyết gì mà lại kinh khủng như thế?" Có một vị cự đầu kinh hãi thốt lên.
Hắn tu đạo đã mấy ngàn năm mà cũng chưa từng gặp qua kiếm quyết kỳ quái bực này.
Đừng nói là bọn hắn chấn kinh, mà ngay cả Thiên Mộng cũng lộ ra vẻ mặt bất an, ánh mắt mặt mờ mịt.
Nàng nhìn thấy thân ảnh áo trắng sắp bị vây chết tại bên trong ma khí bỗng nhiên bạo phát ra một cỗ kiếm ý cường đại.
"Không được!" Thiên Mộng kinh hãi hô to.
Thân thể nàng trong nháy mắt thoái lui ra sau, lúc này ngay chỗ nàng đứng đã bị một kiếm kia chém nát, Vô Lượng giới lại rung chuyển một trận.
Tại bên trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, chỉ thấy từ trong ma khí chậm rãi đi ra một đạo thân ảnh áo trắng cầm trong tay Tru Tiên kiếm.
Lúc này hai mắt Diệp Thu đã trở nên vô thần, giống như Cửu Thiên Thần Linh giáng lâm. Khi hắn nhìn ai thì liền để cho người đó có cảm giác tử vong nhìn thẳng.
Xoẹt!!!
Một âm thanh thanh thúy vang lên, đó là tiếng lưỡi kiếm ra khỏi vỏ. Thanh kiếm bay quanh trên không trung một vòng rồi trở lại trong tay Diệp Thu. Trong chốc lát thiên địa bỗng nhiên mất đi sắc thái.
"Đây là kiếm quyết gì?" Thiên Mộng không nhịn được nên hỏi.
Nàng có thể cảm giác được một cỗ sợ hãi không rõ đang dâng lên trong nội tâm của mình. Loại kiếm ý này nàng chưa bao giờ thấy qua, nó vô cùng đáng sợ.
"Nữ ma đầu, đây là một kiếm cuối cùng của ta, Nhất Tuế Nhất Khô Vinh."
"Liền đến điểm này đi, tất cả ân oán giữa chúng ta sẽ kết tại phía dưới một kiếm này."
Diệp Thu không có bất cứ tia cảm tình nào mà lạnh băng băng nói ra.
Nguyên bản Diệp Thu chỉ muốn dùng chiêu kiếm một bông hoa một thế giới, nhưng trước đó vì đánh cho Thiên Mộng suy yếu mà đã dùng qua một lần, cho nên nàng đã có cảnh giác, hắn sợ là khó mà đánh ra hiệu quả lần nữa. Do vậy bây giờ hắn cũng chỉ có thể dùng ra chiêu kiếm cuối cùng này.
"Nhất Tuế Nhất Khô Vinh?"
"Đây là chiêu thức kỳ quái gì?"
Tất cả mọi người lần đầu tiên nghe được cái tên này nên lập tức lộ ra vẻ mặt không hiểu.
Tru Tiên kiếm trong tay Diệp Thu rung động một trận, trong chốc lát bầu trời trắng sáng dần dần trở nên lờ mờ.
Tại bên trong một mảnh pháp tắc trật tự, thời gian phi tốc trôi qua, trong nháy mắt cỏ cây chậm rãi trở nên ố vàng, dần dần khô héo.
"Là thời gian pháp tắc chi kiếm!" Đám người lập tức kinh hãi, rốt cục bọn hắn đã minh bạch chiêu kiếm này có hàm ý gì.
Thì ra cái tên Nhất Tuế Nhất Khô Vinh kia là chỉ thời gian.
Hắn vậy mà có thể chưởng khống thời gian biến hóa, thông qua thời gian trôi qua để tước đoạt sinh cơ của vạn vật sinh linh!
Chiêu kiếm này đã không phải là nhân gian chi kiếm, cho dù là Thiên Mộng cũng không tránh thoát được thời gian trói buộc.
Trước đây Diệp Thu cũng đã nói chiêu kiếm thứ ba của hắn có thể áp chế thời không, là chiêu kiếm mạnh nhất của hắn hiện tại.
Chiêu kiếm này cường đại cũng không phải là do nó có thể vạn dặm giết một người mà không nhìn thời gian cùng không gian trói buộc. Mà là do nó so với bất luận lĩnh vực hay bí pháp thời gian và không gian nào cũng đều muốn kinh khủng hơn.
Chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi mà tóc của Thiên Mộng đã bắt đầu trở nên trắng xóa, nàng bắt đầu cảm thấy bối rối mà phẫn nộ quát: "Ngươi muốn lấy thời gian để giết ta sao?"
Diệp Thu cười lạnh đáp: "Có gì không thể? Nữ ma đầu, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, hiện tại ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng cũng không có nghĩa là ta không có biện pháp giết chết ngươi."
Nghe được câu nói này, Thiên Mộng lập tức cảm thấy lạnh gáy.
Đúng vậy, hiện tại nàng hoàn toàn tin tưởng Diệp Thu thật sự có thể giết chết nàng.
Cho dù nàng là ma chủng nhưng sinh mệnh lực cũng có hạn, cỗ lực lượng này áp đảo vạn pháp, cho dù là Thôn Thiên Ma Công cũng không cách nào tạo thành ảnh hưởng đối với nó.
Chỉ là Thiên Mộng không tin Diệp Thu sẽ dám dùng một kiếm này để giết chết nàng.
"Tại bên trong lĩnh vực này ngươi và ta sẽ trôi qua thời gian tương đồng, tất nhiên ngươi có thể giết ta nhưng ngươi cũng sẽ chết."
"Ngươi muốn lấy mệnh đổi mệnh sao?"
"Có gì không thể?" Diệp Thu lộ ra nụ cười điên cuồng, nói.
Thiên Mộng nghe vậy thì lập tức run lên. Tên này chính là một kẻ điên, ý nghĩ của hắn quá mức điên cuồng.
Dù là ma đầu như Thiên Mộng mà cũng không dám tin tưởng lại có người sẽ có loại ý nghĩ điên cuồng này.
"Ngươi là một tên điên." Thiên Mộng mắng to một tiếng.
Phong công vĩ nghiệp của nàng còn chưa hoàn thành cho nên nàng không muốn chết.
Diệp Thu phát điên thì tự hắn điên, Thiên Mộng cũng không muốn cùng Diệp Thu xuống dưới Hoàng Tuyền, miễn cho trên đường đi xuống cả hai lại phải đánh thêm một trận.