Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 573 - Chương 573 - Lưỡng Bại Câu Thương

Chương 573 - Lưỡng Bại Câu Thương
Chương 573 - Lưỡng Bại Câu Thương

Tại phía dưới một kiếm này của Diệp Thu, cảm xúc của Thiên Mộng dần dần mất đi khống chế, nàng bắt đầu hốt hoảng và không ngừng công kích bình chướng của lĩnh vực.

Thiên Mộng muốn chạy trốn ra ngoài, thế nhưng bị thời gian trói buộc nên nàng cái gì cũng không làm được.

Cự ly nhìn như gần trong gang tấc, Thiên Mộng chỉ cần bước ra một bước thì liền có thể chạy ra khỏi lĩnh vực này. Tuy nhiên vô luận nàng có cố gắng thế nào thì cũng không cách nào đi ra được.

Sinh mệnh lực của Thiên Mộng bắt đầu phi tốc trôi qua, tóc nàng đã trở nên trắng xóa, nội tâm càng ngày càng luống cuống.

"Ngươi chết đi cho ta!" Thiên Mộng phát giác mình không thể trốn ra được, cho nên nàng chỉ có thể liều chết đánh cược trước khi sinh mệnh lực của mình hao hết thì phải giết được Diệp Thu. Chỉ có giết chết hắn thì nàng mới có cơ hội chạy ra khỏi lĩnh vực này.

Trong chốc lát, ma kiếm đã bị Thiên Mộng ném ra, một kiếm hung hăng đâm về Diệp Thu.

Diệp Thu yên lặng thật lâu bỗng nhiên mở hai mắt ra, hai đạo kiếm khí từ trong mắt hắn bay ra ngoài.

Thiên địa đang mờ tối phảng phất như xuất hiện ánh sáng, một cỗ lực lượng kinh khủng không ngừng xung kích Vô Lượng giới.

Sau một hồi lâu, kiếm ý trong tay Diệp Thu đã tụ lực thành công, trong chốc lát hắn liền vung kiếm chém tới.

Thời gian tựa như bị chém đứt một đoạn, Tru Tiên kiếm phát ra hào quang đỏ như máu đánh lui ma kiếm.

Diệp Thu lấn người giết tới, một kiếm hung hăng đâm trúng Thiên Mộng.

Tại lúc thời gian bị chém đứt, sinh mệnh lực của Diệp Thu cũng tại thời khắc này bị khô kiệt.

"Không. . ." Thiên Mộng phát ra một tiếng hét không cam lòng.

Một kiếm này của Diệp Thu không chỉ có chặt đứt thời gian của hắn, mà cũng chặt đứt thời gian của Thiên Mộng.

Điều làm cho Thiên Mộng đón chịu không nổi chính là Diệp Thu lại nhắm thẳng tái sinh cốt của nàng mà chém.

"Ngươi. . ."

Thiên Mộng ngẩng đầu nhìn xem Huyền Dịch và lộ ra vẻ mặt không thể tin. Bởi vì vị trí tái sinh cốt của nàng thì Diệp Thu không có khả năng biết rõ.

Tái sinh cốt có thể biến hóa vị trí bất cứ lúc nào, mà nó lại ẩn giấu tại thể nội, do đó Diệp Thu coi như mở ra thiên nhãn thì cũng không có khả năng trông thấy nó. Nhưng một một kiếm này của hắn vẫn là chém ngay tái sinh cốt của Thiên Mộng.

Nguyên nhân căn bản chính là Huyền Dịch tại thời điểm Diệp Thu xuất kiếm đã lấy đại thủ đoạn thôi động tái sinh cốt trong cơ thể mình, dẫn tới tái sinh cốt trong cơ thể Thiên Mộng cũng làm ra phản ứng, từ đó đã trực tiếp bại lộ vị trí của nó, để cho Diệp Thu biết rõ vị trí mà một kiếm đánh trúng.

Vào lúc này, thiên địa bỗng nhiên khôi phục ánh sáng, mọi người ở đây đều ngẩng đầu nhìn trời.

Bọn họ căn bản không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, sa khi hắc ám tán đi thì hai đạo thân ảnh chậm rãi từ trên trời rơi xuống.

"Lại là một đổi một sao?"

Hình ảnh quen thuộc cũng không giống với lần trước, vì lần này tất cả mọi người đều cảm giác không thấy sinh mệnh lực của hai người bọn họ, hiển nhiên bọn họ đều đã chết.

Trong đám người, Lâm Thanh Trúc hai mắt đỏ bừng, nước mắt doanh tròng, che miệng cưỡng ép nhịn xuống tiếng khóc của mình.

Cho đến giờ phút này nàng rốt cục đã tiếp nhận sự thật sư tôn của mình đã rời xa nàng, Từ hôm nay trở đi nàng phải một thân một mình gánh vác Tử Hà phong, chiếu cố hai vị sư muội.

Lúc này Lâm Thanh Trúc cảm thấy thể xác và tinh thần của mình đều không còn chút sức lực nào mà vô lực ngồi bệt dưới đất.

"Sư tỷ." Nhìn thấy Lâm Thanh Trúc bất lực co rút lại ngồi bệt ở trong góc, Triệu Uyển Nhi thút thít đi tới an ủi.

Hôm nay một trận chiến này các nàng đã mất đi vị sư tôn thương yêu các nàng nhất.

Trong lòng hai nàng vô cùng thương tâm, chỉ tiếc tiểu Linh Lung còn đang ngủ mê nên còn không biết rõ sư tôn của nàng đã chiến tử, nếu không nàng có thể sẽ triệt để bạo nổ.

Tại bên trong nỗi tuyệt vọng, Huyền Dịch rốt cục tỉnh lại,

"Kết thúc rồi sao?"

Ông ta nhìn xem trên bầu trời rơi xuống hai đạo thân ảnh mà đau khổ không thôi. Thân thể già nua đang ráng chèo chống của ông ta cũng tại thời khắc này ngã xuống. Một trăm năm ân oán cuối cùng cũng chấm dứt.

Huyền Dịch hung hăng ngã xuống đất, không biết qua bao lâu mới giãy dụa đứng lên.

Ông ta đi tới bên cạnh thi thể của Thiên Mộng, nhìn xem thân thể nàng đã lạnh buốt mà nội tâm mười phần phức tạp.

Hiện tại và một trăm năm trước có cảnh tượng rất giống nhau.

Bình Luận (0)
Comment