Lần này Huyền Dịch cũng không có lựa chọn lưu thủ, ông ta một tay tụ khí rồi đột nhiên chụp một cái về phía ngực mình.
"Hự. . ."
Huyền Dịch phun ra một ngụm tiên huyết, đám người lập tức kinh hãi.
"Sư thúc!" Mạnh Thiên Chính giật nảy mình hô lên, rồi chạy như điên tới nhưng lại bị Huyền Dịch một chưởng đánh bay trở về, căn bản không cách nào tới gần Huyền Dịch.
"Không được qua đây!" Huyền Dịch vô lực nói ra.
Ông ta đã chán ghét đoạn thời gian này, một trăm năm qua vô số lần nằm mộng ông ta đều mơ tới những sư huynh đệ đã vì mình mà chiến tử.
Giờ khắc này Huyền Dịch cuối cùng đã được giải thoát, ông ta rốt cục đã có thể đi xuống hoàng tuyền để tìm tới những vị sư huynh đệ kia.
Chỉ thấy Huyền Dịch chậm rãi lấy ra một bản kinh thư, phía trên ghi chép Luân Hồi thuật mà ông ta đã lĩnh ngộ suốt một trăm năm qua và ném cho Mạnh Thiên Chính.
"Ngươi cầm lấy quyển sách này để tham ngộ Luân Hồi thuật, học thành xong người hãy đi tới Vô Cực thâm uyên để giải cứu những Oán Linh chết thảm của Bổ Thiên giáo chúng ta."
Nói xong Huyền Dịch lại phun ra một ngụm tiên huyết, rồi ông ta dùng tay móc ra tái sinh cốt của mình.
Sau đó Huyền Dịch lại dùng tay móc ra tái sinh cốt của Thiên Mộng, hai khối xương va chạm nhau sinh ra cực hạn năng lượng xung kích.
"Không. . ."
Một đám trưởng lão của Bổ Thiên giáo cuồng loạn thét lên, bọn hắn không muốn nhìn thấy một màn này phát sinh.
Huyền Dịch vậy mà lại lựa chọn phương thức huyết tế để triệt để phá hủy tái sinh cốt, đoạn tuyệt hi vọng lại lần nữa Niết Bàn Trọng Sinh của Thiên Mộng.
Từ đây nhân gian không còn có thứ gọi là tái sinh cốt nữa, nó chỉ còn tồn tại ở trong truyền thuyết.
Huyền Dịch ngã xuống, thân thể già nua của ông ta ôm lấy thi thể của một nữ ma đầu nghiêng nước nghiêng thành rồi triệt để lâm vào ngủ say.
Hết thảy nghiệt duyên đều từ một trận hiểu lầm của hai người bọn hắn mà bắt đầu, và bây giờ cũng từ hai người bọn hắn vẫn lạc mà kết thúc.
Cách làm của Huyền Dịch giống như là lập trình viên đã chữa trị xong một cái bug không cách nào xử lý.
Một trận chiến này song Vương vẫn lạc, Đại Đế chôn thân, Bổ Thiên giáo tuy thắng nhưng lại bỏ ra cái giá nặng nề.
Tất cả mọi người đều không ngừng khóc thảm, đúng lúc này thiên địa bỗng nhiên phát ra quang minh chói mắt.
Ba đóa đạo hoa bỗng nhiên bay ra, tụ tập ở trên cửu thiên, bày biện ra Tam Hoa Tụ Đỉnh chi thế.
Nhìn xem trên đỉnh đầu treo ba đóa đạo hoa tỏa ra hào quang sáng chói, ai nấy đều lập tức ngây ngẩn cả người.
"Đây là cái gì?"
"Chuyện gì xảy ra vậy? Khí tức thật là khủng khiếp, chẳng lẽ lại có cường giả xuất hiện?"
"Chuyện gì xảy ra, thật là khủng khiếp khí tức, hẳn là lại có cường giả xuất hiện?"
Tất cả mọi người đều trở nên luống cuống, vì nếu như lại có cường địch thì bọn hắn nên ứng đối ra sao?
Trong lúc đám người còn đang bối rối, một mảnh hư không bỗng nhiên bị đánh ra khe hở, ba đóa đạo hoa trong nháy mắt liền phóng lên tận trời.
Tất cả mọi người đều ngước đầu nhìn lên, chỉ thấy một đạo thân ảnh áo trắng đang chậm rãi Đăng Thiên.
"Sư tôn!"
Khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia lại lần nữa xuất hiện, Lâm Thanh Trúc trong nháy mắt liền ngừng lại nước mắt, nội tâm vô cùng kích động.
Sư tôn của nàng không có chết, vừa rồi hắn chỉ là ngủ một giấc, bây giờ hắn lại lần nữa sống lại.
"Định mệnh, như vậy mà hắn còn có thể sống sao?" Tề Vô Hối nguyên bản còn nước mắt nước mũi chảy ròng thì lập tức chửi ầm lên.
Hắn lại gạt ta một lần tình cảm nữa rồi!
Mới vừa rồi Tề Vô Hối còn đang suy nghĩ Diệp Thu chết đi thì sau này trong nhân thế liền không còn có người đến vả mặt hắn, như vậy thật là tịch mịch. Nhưng Tề Vô Hối nào có thể nghĩ tới Diệp Thu bỗng nhiên sống lại.
Hắn là thế nào làm được? Liên tục hai lần không chết thì chẳng lẽ hắn cũng có tái sinh cốt?
"Quá tốt rồi, Diệp sư thúc không có chết! Nhóm chúng ta đã thắng, Bổ Thiên giáo tất thắng."
Diệp Thu lại lần nữa khôi phục làm cho toàn bộ Tần Xuyên đều rung chuyển, các đệ tử của Bổ Thiên giáo trở nên kích động không gì sánh được.
Bởi vì bọn hắn đã chính mắt nhìn thấy trận đại chiến kinh thiên kia, Diệp Thu cùng Huyền Dịch đã đánh ra uy nghiêm của Bổ Thiên giáo.
Hai người bọn hắn đánh thắng thì các đệ tử liền không khỏi cảm thấy kiêu ngạo, bởi vì mình thân là đệ tử của Bổ Thiên giáo.
Trận hạo kiếp nhân gian này đã bị cho là không có khả năng vượt qua, nhưng Bổ Thiên giáo cuối cùng vẫn có thể chống đỡ được.